Nhu Nhu ăn cơm không bao giờ khiến người khác phải phiền lòng. Cậu bé tự bưng bát cơm, cầm thìa xúc từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, ăn hết một bát cơm còn hì hụp uống thêm nửa bát canh nóng. Ăn xong, cậu lại tiếp tục ra phòng khách ngồi trên thảm chơi Lego, ngoan ngoãn vô cùng.
Đợi họ ăn xong, Tô Vi Sơ rửa một hộp dâu tây đưa cho Ứng Yên La, bảo cô mang ra ăn cùng Nhu Nhu.
Tô Vi Sơ thu dọn bát đĩa vào bếp, quay đầu lại nhìn một lớn một nhỏ trong phòng khách, ánh mắt trở nên dịu dàng lạ thường.
Lúc Tô Vi Sơ từ bếp đi ra, Ứng Yên La đang mở phim "Sếp Mèo Đen" cho Nhu Nhu xem. Cậu bé vừa xem vừa múa may tay chân, hát theo: "A a a, Sếp Mèo Đen, a a a, Sếp Mèo Đen, công dân của rừng xanh kính chào ngài, kính chào ngài, kính chào ngài…"
Còn Ứng Yên La thì đang nghe điện thoại. Dựa vào những gì cô trả lời, có thể đoán người gọi là dì cả của cô.
Đúng là Tống Thư gọi tới thật. Ở đầu dây bên kia, bà còn có thể nghe thấy tiếng cậu con trai quý tử của mình đang say sưa hát bài Sếp Mèo Đen. "Yên La, Nhu Nhu ở bên đó có ngoan không con? Có nghịch ngợm không đó?"
Ứng Yên La cười đáp: "Không đâu dì, Nhu Nhu ngoan lắm ạ."
Nhu Nhu nghe thấy, cũng lập tức nói với vào điện thoại: "Con ngoan lắm ạ!"
Tống Thư nghe được liền cười nói: "Nó ngoan là tốt rồi, cứ để nó chơi mấy hôm, vài ngày nữa dì sẽ đến Bắc Kinh đón nó về."
"Dì không cần tới đâu ạ, đến lúc đó con đưa Nhu Nhu về là được rồi." "Thôi thôi, sao lại phiền con phải đi một chuyến nữa làm gì?" "Không phiền đâu ạ, vừa hay đoàn phim của Diệp Sơ Đồng mấy hôm
nữa cũng đến Thượng Hải quay phim, con cũng qua đó thăm đoàn luôn."
"Thư Đồng sắp tới Thượng Hải à, vậy thì tốt quá, đến lúc đó các con tới nhà dì ăn cơm nhé."
Ứng Yên La cười nói: "Dì yên tâm đi, chị ấy chắc chắn sẽ không khách sáo với dì đâu, không biết còn định đến ăn chực bao nhiêu bữa nữa."
Lúc cô đang nói chuyện, Tô Vi Sơ đã đi tới bên cạnh và ngồi xuống ghế sô pha. Cô còn chưa kịp nói gì với anh thì Nhu Nhu ở bên cạnh đã duỗi chân trèo thẳng vào lòng anh, "Anh rể ôm."
Tô Vi Sơ vòng tay ôm cậu nhóc lên cao một chút, để cậu ngồi thoải mái trong lòng mình.
Ứng Yên La đưa điện thoại cho Tô Vi Sơ, anh cũng nói chuyện với Tống Thư vài câu, cuối cùng lại trò chuyện với Nhu Nhu thêm một lúc mới cúp máy. Cúp điện thoại xong, Tô Vi Sơ mới lên tiếng hỏi cô: "Em nói mấy hôm nữa đi Thượng Hải, có phải sẽ ở lại đó một thời gian không?"
Chờ cô đưa Nhu Nhu về rồi quay lại Bắc Kinh, công ty của họ cũng gần như hoạt động trở lại.
"Vâng, chắc là phải ở lại mấy ngày để đi chơi với Diệp Sơ Đồng."
Tô Vi Sơ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, lại nghĩ đến việc cô vừa nhắc tới đoàn phim, liên kết lại, anh dường như có chút ấn tượng. "Em nói Diệp Sơ Đồng là ảnh hậu trong giới giải trí à?"
Ứng Yên La có chút ngạc nhiên, "Anh biết chị ấy sao?"
Dù sao công ty của họ cũng có đầu tư vào giới giải trí, nên một vài nghệ sĩ hạng A trong ngành anh vẫn có nghe qua, huống chi đây còn là một diễn viên cấp ảnh hậu đang nổi như cồn. Anh giải thích đơn giản: "Ừm, trước đây công ty có đầu tư một bộ phim truyền hình, từng đề cử cô ấy cho một vai diễn."
Nhu Nhu ở tuổi này đã bắt đầu ngủ riêng, nhưng nơi đây đối với cậu bé mà nói vẫn là một môi Tr**ng X* lạ. Ứng Yên La nghĩ một lát rồi nói với Tô Vi Sơ: "Em đi dọn dẹp phòng ngủ phụ một chút, tối nay em ngủ với Nhu Nhu."
Tô Vi Sơ vốn đang ôm Nhu Nhu cùng xem Sếp Mèo Đen, nghe vậy anh rất nhanh quay sang nhìn cô.
"Nhu Nhu mới đến đây, em hơi lo tối cậu nhóc ngủ không quen." Ứng Yên La giải thích.
Nhu Nhu nuốt miếng dâu tây trong miệng, mắt vẫn không rời khỏi TV, "Tối em ngủ với chị."
Sắc mặt Tô Vi Sơ trầm xuống, anh véo nhẹ má Nhu Nhu, "Vậy em không muốn ngủ với anh rể sao? Hay là chúng ta ngủ chung đi, dù sao giường ở nhà cũng lớn lắm, được không?"
Nhu Nhu lập tức gật đầu lia lịa, "Được ạ, được ạ, ngủ chung với chị và anh rể luôn."
Tô Vi Sơ xoa đầu cậu bé, lại đút cho cậu một viên dâu tây, "Ngoan thật." Ứng Yên La: "…"
Xem xong Sếp Mèo Đen đã hơn 9 giờ tối, Ứng Yên La nói: "Được rồi, hôm nay xem đến đây thôi, mình lên lầu đi ngủ nào." Có trẻ con ở nhà, lúc nào cũng phải đi ngủ sớm hơn một chút.
Nhu Nhu xem chưa đã thèm, vẫn muốn xem tiếp, nhưng cậu cũng biết đã đến giờ đi ngủ, nên chỉ bĩu môi chứ không làm loạn. Tô Vi Sơ cười, đưa tay đẩy khóe môi cậu bé lên, "Cái miệng nhỏ này sắp treo được cả bình dầu rồi kìa. Ngoan ngoãn lên lầu ngủ, ngày mai anh dẫn em đi công viên giải trí chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!