Cho đến tận lúc máy bay hạ cánh, Nhu Nhu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, gương mặt nhỏ nhắn ngủ đến ửng hồng. Máy bay đã an toàn đáp xuống, đang giảm tốc lướt trên đường băng. Ứng Yên La vươn tay véo nhẹ lên chóp mũi cậu bé, tiểu quỷ thấy hơi khó thở, lập tức tỉnh giấc, mềm mại gọi một tiếng: "Chị."
Tô Vi Sơ cúi mắt nhìn cậu, "Chúng ta đến Bắc Kinh rồi." Nhu Nhu bĩu môi, đưa tay dụi dụi mắt.
Ứng Yên La vội vàng nắm tay cậu bé lại, "Đừng dùng tay dụi mắt." Nhu Nhu "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn bỏ tay xuống.
Tiêu Úy đến đón ở sân bay, vừa nhìn thấy sếp nhà mình đẩy một chiếc vali có một cậu nhóc ngồi trên đó thì lập tức ngẩn người mất hai giây. Này… lúc đi rõ ràng là hai người, sao lúc về lại lòi ra thêm một đứa
nhóc thế này? Mà phải công nhận, ba người họ đứng cạnh nhau, trông chẳng khác nào một gia đình ba người hạnh phúc!
Tiêu Úy vội vàng bước tới chào hỏi.
"Nhu Nhu, gọi Chú Tiêu đi em." Ứng Yên La nói. Nhu Nhu ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chú Tiêu ạ".
Tiêu Úy lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, "Aiyo," anh đưa tay xoa đầu cậu bé, "Phu nhân, cậu nhóc là…?"
Ứng Yên La cười đáp: "Đây là em họ của tôi."
"Em họ ạ?" Cậu nhóc này trông mới độ năm, sáu tuổi, anh còn tưởng là cháu trai hay gì đó, ai ngờ lại là em họ. Chị em nhà này tuổi tác cách nhau cũng xa thật.
Tiêu Úy giao xe cho vợ chồng Tô Vi Sơ, còn anh ta thì bắt taxi về. Vì có trẻ con đi cùng nên Ứng Yên La ngồi ở ghế sau với cậu bé.
Tô Vi Sơ vừa lái xe vừa nói với họ: "Chúng ta đi ăn cơm trước rồi hẵng về nhà, được không?"
"Em sao cũng được, Nhu Nhu thì sao?"
Nhu Nhu gật đầu lia lịa, "Ăn cơm ạ." Vừa nói còn vừa đưa tay xoa xoa bụng mình.
Ứng Yên La bị vẻ đáng yêu của cậu bé làm cho tan chảy, cô ôm cậu bé vào lòng, "Vậy em muốn ăn gì nào?"
"Ăn KFC hoặc McDonald"s được không ạ?" Nhu Nhu nghiêng đầu hỏi.
Ứng Yên La ngước lên nhìn Tô Vi Sơ một cái, rồi nói với cậu bé: "Vậy em hỏi anh rể xem, anh ấy nói được thì mình đi ăn."
Nhu Nhu lập tức vịn tay vào lưng ghế lái, nhoài người qua hỏi: "Anh rể ơi, lát nữa mình ăn KFC hoặc McDonald"s được không ạ?"
Tô Vi Sơ nghiêng đầu nhìn cậu. Cậu em vợ này đúng là thừa hưởng hết mọi gen ưu tú của ba mẹ, sở hữu một gương mặt bụ bẫm đáng yêu.
Lúc này, đôi mắt to tròn như quả nho đen của cậu chớp chớp, mang theo vài phần nịnh nọt, khiến anh thật khó lòng từ chối.
Thật ra, anh cũng không phải người theo chủ nghĩa "KFC, McDonald"s không có dinh dưỡng", dù sao thì nhà anh cũng có một cô nàng tham ăn, anh cũng từng dắt cô đi ăn không ít lần.
"Được." Anh sảng khoái đồng ý.
Nhu Nhu lập tức reo lên một tiếng "Yeah!", "Chị ơi, anh rể đồng ý rồi."
Ứng Yên La nhìn bàn tay mũm mĩm của cậu giơ ra, cô đập tay với cậu nhóc một cái.
Sau khi đỗ xe xong, một tay Tô Vi Sơ nắm tay Ứng Yên La, tay còn lại dắt Nhu Nhu, ba người cùng nhau tiến vào KFC. Buổi trưa KFC khá đông, họ tìm được một chỗ trống cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Tô Vi Sơ đưa thực đơn cho hai người họ: "Xem muốn ăn gì nào?"
"Con muốn ăn khoai tây nghiền với khoai tây chiên." Chưa cần mở thực đơn, Nhu Nhu đã gọi món mình yêu thích nhất.
Ứng Yên La nói với anh: "Em ăn gì cũng được, anh gọi đi." Tô Vi Sơ nghĩ một lát, "Được, để anh xem."
Ngoài khoai tây nghiền và khoai tây chiên Nhu Nhu gọi riêng, Tô Vi Sơ còn gọi thêm một phần combo gia đình.
Lúc nghe anh gọi "combo gia đình", Ứng Yên La đã sững người mất hai giây. Đây không phải lần đầu tiên cô ăn món này, nhưng khi hai chữ "gia đình" thốt ra từ miệng Tô Vi Sơ, lòng cô như bị lay động nhẹ nhàng.
Tô Vi Sơ đột nhiên lên tiếng hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!