Chương 23: (Vô Đề)

Qua nửa đêm, lúc này Ứng Yên La mới xuống lầu. Canh gà được hầm trong nồi đất bằng lửa nhỏ, cả căn bếp tràn ngập mùi thơm. Canh gà là do lúc cô đi ăn khuya bên ngoài với Triệu Nhiễm Nhiễm đã cố ý đóng gói mang về. Sau khi luộc mì xong, cô vớt ra ngâm qua nước lạnh rồi để sang một bên, bất giác lại nghĩ đến buổi tối hôm đó.

Cô lại trốn tránh. Cô biết rõ cô không phải là người do dự không quyết đoán như vậy. Đối với những người đàn ông từng theo đuổi cô trước đây, cô thậm chí còn không cho họ một cơ hội mở lời, không một chút do dự cũng không một chút áy náy. Tương tự, cô cũng chưa từng gặp người đàn ông nào có thể giống như Tô Vi Sơ, dù bị từ chối bao nhiêu lần vẫn luôn kiên nhẫn với cô.

Đợi Ứng Yên La từ trong suy nghĩ của cô hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện đã qua giờ anh nên về đến nhà. Thế là cô gửi cho anh một tin nhắn WeChat, hỏi anh đã đến đâu.

Tin nhắn gửi đi mãi không có hồi âm. Đợi vài phút, cô không nhịn được, dứt khoát gọi điện qua.

Điện thoại có đổ chuông nhưng không ai nghe máy, liên tiếp mấy cuộc điện thoại cũng như vậy.

Nhìn điện thoại tự động ngắt kết nối, không biết vì sao, Ứng Yên La có chút bất an một cách khó hiểu, mà chính cô cũng không nói rõ được sự bất an này từ đâu đến.

"Rung rung rung––" Tiếng chuông điện thoại rung lên trong không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột. Trên màn hình điện thoại nhấp nháy tên của Tô Vi Sơ. Ứng Yên La thở phào một hơi thật mạnh, nhanh chóng nhận điện thoại. Còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam, có chút quen thuộc, nhưng lại không phải giọng của Tô Vi Sơ.

"Cô Ứng?"

Ứng Yên La sững người, "Anh là?" "Là tôi, Tiêu Úy."

"Trợ lý Tiêu, Tô Vi Sơ đâu? Điện thoại của anh ấy ở chỗ anh à?" "Hiện tại Tô tổng đang ở bệnh viện."

Bàn tay cầm điện thoại của Ứng Yên La lập tức siết chặt lại, giọng nói mang theo hoảng loạn, "Anh ấy, anh ấy sao rồi?"

Sau khi cúp điện thoại, Ứng Yên La một tay tắt bếp, đến cả bộ đồ ngủ trên người cũng không kịp thay, cô tùy tiện khoác một chiếc áo khoác, lấy chìa khóa xe ở huyền quan rồi ra khỏi nhà.

Bệnh viện cách khu nhà của họ khoảng hơn nửa giờ lái xe. Ứng Yên La vội vã tìm được phòng bệnh.

Lúc cô đi vào, Tô Vi Sơ đang nhắm mắt nằm trên giường truyền dịch. Tiêu Úy thì ngồi trên sofa bên cạnh. Sau khi nhìn thấy cô, anh ta lập tức đứng dậy, đi nhẹ nhàng tới, hạ thấp giọng: "Cô Ứng, cô đến rồi à?"

Tầm mắt Ứng Yên La dừng trên người Tô Vi Sơ trên giường bệnh, anh không tỉnh, chắc là đã ngủ rồi. "Anh ấy không sao chứ?"

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là dạo này công việc quá tải, không may hệ miễn dịch suy giảm nên bị sốt."

Ngực Ứng Yên La đột nhiên thắt lại, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tiêu Úy từ trên mặt cô nhìn ra được sự lo lắng, "Cô Ứng cũng không cần quá lo lắng, Tô tổng chỉ là ngủ rồi thôi, gần đây thật sự quá mệt mỏi. Đợi anh ấy truyền dịch xong, về nhà uống thuốc đầy đủ, lại chú ý giữ ấm là được."

Ứng Yên La gật đầu với anh, "Cảm ơn anh, trợ lý Tiêu." "Đây là việc tôi nên làm."

"Bây giờ cũng muộn rồi, ở đây có tôi là được rồi, trợ lý Tiêu anh về trước nghỉ ngơi đi."

Tiêu Úy suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, dù sao anh ta ở lại đây cũng không giúp được gì.

Ứng Yên La tiễn Tiêu Úy đến cửa phòng bệnh rồi mới quay trở lại giường bệnh. Anh chắc hẳn rất khó chịu, dù đã ngủ rồi mà mày vẫn không giãn ra. Đôi môi thường ngày hồng nhuận lúc này cũng mất đi huyết sắc. Bàn tay đang truyền dịch đặt bên mép giường. Cô vươn tay qua nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện lạnh ngắt. Cô cẩn thận nắm lấy bàn tay đó, hơi cúi đầu hà hơi nóng, cố gắng làm cho bàn tay anh có thể ấm lại một chút.

Thật ra lúc Ứng Yên La cúi đầu sưởi ấm tay cho anh, Tô Vi Sơ đã tỉnh rồi. Hơi thở ấm áp phả lên mu bàn tay và ngón tay anh, một dòng nước ấm chảy thẳng đến đáy lòng. Anh không nhịn được mà nhẹ nhàng nắm lại tay cô.

Ban đầu Ứng Yên La không nhận ra, đến khi bàn tay anh nắm chặt hơn, cô mới phản ứng lại. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, đâm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm và trong veo của anh, giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng, "Anh tỉnh rồi à? Khá hơn chút nào không?"

Tô Vi Sơ khẽ gật đầu, "Sao em lại đến đây?"

Giọng nói lúc mở miệng khàn đặc.

Ứng Yên La vô thức siết chặt ngón tay anh, kể lại cho anh nghe sự việc. Tô Vi Sơ: "Xin lỗi, đã để em lo lắng."

Ứng Yên La cắn môi không nói gì. Anh đã như vậy rồi sao còn xin lỗi cô? Rõ ràng người nên xin lỗi là cô… Vẫn luôn là anh chăm sóc cô, ngay cả dự báo thời tiết cũng sẽ báo trước cho cô. Anh chăm sóc cô rất tốt, kết quả là chính anh lại bị bệnh.

Tô Vi Sơ nhận ra tâm trạng đi xuống của cô, anh vươn tay kia qua nhẹ nhàng vu. ốt v. e đỉnh đầu cô, "Sao vậy? Sao không nói gì?"

Ứng Yên La lại nhìn về phía anh. Lúc này anh mới phát hiện, vành mắt cô đã đỏ hoe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!