Chương 20: (Vô Đề)

Đi theo chỉ dẫn, xe của Tô Vi Sơ rất nhanh đã đến nhà họ Ứng.

Xe của Tô Vi Sơ dừng trong sân. Sau khi Ứng Yên La xuống xe định đi lấy quà ở ghế sau thì bị Tô Vi Sơ, người xuống sau, nhẹ nhàng ngăn lại, khuôn mặt anh dịu dàng: "Để anh."

Sau khi Tô Vi Sơ lấy quà ra, một người phụ nữ trung niên đi về phía họ. Bà ta không cao lắm, thân hình khá đầy đặn, mái tóc uốn xoăn thời thượng, cười tủm tỉm gọi Ứng Yên La một tiếng, sau đó ánh mắt hướng về phía Tô Vi Sơ.

Triệu Vân Hương, bác dâu cả của Ứng Yên La.

Ứng Yên La gọi một tiếng bác dâu cả, sau đó chủ động giới thiệu với Tô Vi Sơ.

Trên mặt Tô Vi Sơ mang theo nụ cười thích hợp, anh cũng gọi theo Ứng Yên La một tiếng bác dâu cả, "Cứ gọi cháu là Tiểu Tô được rồi ạ."

Triệu Vân Hương vừa nghe, vui đến mức mắt sắp híp lại không thấy đâu, "Tiểu Tô, sao cháu đến đây còn mang nhiều đồ vậy?"

Tô Vi Sơ: "Lần đầu đến thăm hỏi, đây là việc nên làm ạ."

Triệu Vân Hương vươn tay, "Sao lại để một mình cháu xách hết thế này, Yên La cũng không…"

"Cháu xách một mình được, không cần Yên Yên xách đâu ạ." Tô Vi Sơ cười cắt ngang lời bà ta.

Lời của Triệu Vân Hương đột nhiên nghẹn lại, bà ta nhận ra đây là anh đang bênh vợ, trên mặt có chút ngượng ngùng. Bà ta cũng chỉ là lanh mồm lanh miệng một chút thôi. "Đúng đúng, vậy chúng ta mau vào nhà thôi, mọi người đến gần đủ cả rồi."

Ứng Yên La thì vẫn còn đang ngẩn người vì tiếng "Yên Yên" kia của anh. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.

Tô Vi Sơ dùng cánh tay nhẹ nhàng huých cô một cái, "Vào thôi." Ứng Yên La phản ứng lại, đi vào bên cạnh Tô Vi Sơ.

Sau khi đi vào, quả nhiên cả nhà có mặt khá đông đủ. Khi nhìn thấy Tô Vi Sơ, ai nấy cũng mang vẻ mặt vui mừng. Người giúp việc nhanh chóng đến nhận lấy quà trong tay Tô Vi Sơ. Ứng Yên La dẫn anh đi về phía ông bà cụ Ứng, gọi một tiếng ông nội, bà nội.

Tô Vi Sơ lễ phép chào hỏi ông bà cụ Ứng, sau đó cũng chào hỏi những người khác.

"Mọi người ngồi cả đi, ngồi xuống ăn cơm." Ông cụ Ứng lên tiếng.

Sau khi ngồi xuống, người giúp việc bắt đầu dọn món ăn lên, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ sớm, chỉ đợi họ đến là khai tiệc.

Ông cụ Ứng tiếp đón Tô Vi Sơ: "Vi Sơ, ăn nhiều một chút nhé." Tô Vi Sơ cười gật đầu, "Cháu sẽ ăn ạ, cảm ơn ông nội."

Ông cụ Ứng nhìn Tô Vi Sơ với ánh mắt hài lòng. Một thanh niên tài giỏi như vậy trở thành cháu rể của ông, nói thật, trong lòng ông vẫn rất vui. Thái độ của anh đối với những người khác trong nhà cũng ôn hòa lễ phép, điều này khiến ông yên tâm không ít. Ông cũng không trông mong sau này nhà họ Tô có thể giúp đỡ nhà họ Ứng bao nhiêu, chỉ hy vọng không có khúc mắc gì là được, cứ bình thường qua lại.

Ứng Như Cần mở rượu, nói với Tô Vi Sơ: "Tiểu Tô, uống chút nhé?" Tô Vi Sơ còn chưa kịp nói gì, ông cụ Ứng đã lên tiếng: "Ăn cơm thì ăn cơm, giữa ban ngày ban mặt còn uống rượu gì?"

"Chẳng phải là vui sao, uống ít một chút cũng không sao đâu ba?" Họ đi xã giao công việc bên ngoài, uống rượu đâu có phân biệt ngày đêm gì?

Ứng Yên La theo bản năng nhìn về phía Tô Vi Sơ.

Tô Vi Sơ nhìn lại cô một cái, cười với cô, sau đó nói: "Vậy cảm ơn bác cả."

Ứng Như Cần thấy anh nể mặt như vậy, lập tức rất vui. Sau khi rót rượu cho Tô Vi Sơ, ông ta tiện thể cũng rót cho ba anh em mình. Xét đến sức khỏe của ông cụ, ông ta không rót cho ông. Ông cụ Ứng thấy Tô Vi Sơ đã nhận lời, cũng không nói gì thêm nữa.

Bà cụ Ứng nói: "Không cần uống quá nhiều, mỗi người một ly là được rồi, ăn nhiều thức ăn vào."

"Vâng, được ạ, chỉ một ly, mỗi người một ly." Ứng Như Cần vâng dạ đáp lời.

Họ uống rượu, còn Ứng Yên La thì ăn thức ăn trước mặt mình. Bỗng nhiên một đũa cần tây xào thịt gà xé rơi vào bát cô. Cô theo bản năng nhìn qua, là Đào Lan Chi.

Đào Lan Chi cười nói: "Một thời gian không gặp, lại gầy đi không ít, ăn nhiều vào một chút."

Ứng Yên La cúi đầu nhìn món cần tây xào thịt gà xé trong bát. Còn chưa kịp mở miệng nói gì, Tô Vi Sơ, người vốn đang trò chuyện với ông cụ, đột nhiên cầm đũa gắp hết cần tây trong bát cô sang bát của mình, cười nói với Đào Lan Chi: "Dì Đào, Yên Yên không ăn cần tây."

Nụ cười trên mặt Đào Lan Chi lập tức cứng đờ. Đồng thời bà ta cũng chú ý đến ánh mắt của cả bàn đang đổ dồn về phía mình, đặc biệt là ánh mắt của bà cụ Ứng, càng giống như một cây kim châm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!