Chương 18: (Vô Đề)

Nhiệt độ cơ thể của đàn ông vốn đã cao hơn phụ nữ, huống chi là trong tình trạng vừa uống rượu xong. Tuy vòng ôm này cách một lớp vest và

áo sơ mi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được da thịt nóng rực của anh. Ứng Yên La bị anh ôm rất chặt, cả cơ thể bị ép sát vào lồng n. gực anh không một kẽ hở. Chắc hẳn anh vẫn chưa tỉnh táo, bởi vì đầu anh lúc này đang gục vào vai cô. Mỗi lần anh hít thở, phạm vi nóng rực trên da thịt cô lại lan rộng thêm.

Sau khi nghe anh nói vậy, động tác đang đẩy vai anh của cô từ từ dừng lại.

Mấy ngày nay cô đã né tránh anh rõ ràng như vậy, anh không cảm nhận được mới là lạ.

Nếu như, ngay ngày đầu tiên cô né tránh, anh đã bắt cô lại hỏi cho rõ ràng, có lẽ tâm trạng của cô đã không phức tạp đến thế. Anh rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng lại không hỏi. Không hỏi thì thôi đi, lại còn âm thầm chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho cả hai, thậm chí còn thay cả hoa tươi trong nhà. Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy có chút hụt hẫng.

Ứng Yên La nghĩ, có phải cô đã hơi quá đáng rồi không? Thật ra anh dường như cũng không làm gì sai cả, chỉ là bày tỏ suy nghĩ thật của anh mà thôi… Anh là Tô Vi Sơ, anh không đáng bị đối xử tùy tiện như vậy.

Có lẽ là đợi quá lâu, Tô Vi Sơ tủi thân và bất mãn "hừ" một tiếng.

Ứng Yên La bị tiếng "hừ" với âm điệu lên xuống mấy tông này của anh k. ích th. ích đến mức suýt nữa không đứng vững. Quá gợi cảm… Nam chính trong truyện tranh của cô cũng không gợi cảm bằng anh… Khi ý nghĩ này lóe lên, Ứng Yên La cảm thấy cô điên rồi.

Đã đến nước này rồi mà cô còn đang nghĩ đến những thứ vớ vẩn gì vậy. Cô vội lắc đầu, biết anh vẫn chưa tỉnh táo, bèn dịu dàng dỗ dành: "Không có, em trốn anh làm gì chứ?"

"Vậy mấy ngày nay em cũng không đồ ăn sáng do anh làm, bữa tối cũng không ăn." Giọng anh có chút sa sút.

"…Không phải em đã nói với anh rồi sao, mấy ngày nay phòng làm việc của em hơi bận, buổi sáng đi sớm, buổi tối lại phải tăng ca." Lời giải thích này đến chính Ứng Yên La cũng cảm thấy qua loa, nhưng bây giờ không phải cô đang nói qua loa với anh sao?

Tô Vi Sơ im lặng vài giây, chắc là đang suy ngẫm về tính xác thực trong lời nói của cô.

Ứng Yên La vô cùng chột dạ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Vậy ngày mai em còn bận không?"

Ứng Yên La: "…Không, không bận ạ." "Vậy ngày mai cùng nhau ăn cơm nhé?" "Ăn…"

Ứng Yên La khó khăn lắm mới dỗ được anh đi rửa mặt. Sau khi thu dọn sạch sẽ cho anh, lúc này cô mới bò lên giường. Vừa mới nằm xuống, đã bị anh ôm qua. Đồng thời, gáy cô cũng bị bàn tay nóng rực của anh bao bọc lấy. Trong những ngày cô cố tình né tránh, anh cũng không hề cưỡng ép ôm cô ngủ. Cho nên sau mấy ngày xa cách lại bị ôm như vậy, tay chân cô cũng không biết phải đặt đâu cho phải.

Trong bóng tối, hơi thở của anh vẫn đều đặn.

Và trong tiếng hít thở đều đặn của anh, Ứng Yên La cũng từ từ thả lỏng.

Cũng không biết sáng mai thức dậy anh có còn nhớ chuyện xảy ra hôm nay không. Nhưng trạng thái tối qua của anh vừa nhìn đã biết là say không biết trời đất gì rồi, chắc là sẽ quên sạch thôi? Nếu thật sự quên sạch thì cũng tốt… Với ý nghĩ đó, Ứng Yên La cũng từ từ nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Ứng Yên La tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức mà cô đã cố tình đặt sớm hơn. Sau khoảng ba giây thích ứng, cô như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bật dậy khỏi giường, nhìn quanh bốn phía. Giống như mọi ngày, trên giường chỉ có một mình cô.

Hôm qua anh ấy uống say như vậy, sáng nay vẫn có thể dậy đúng giờ sao?

Ứng Yên La vừa theo thói quen xoa cổ vừa mang dép lê đi về phía phòng tắm.

Rửa mặt xong đi ra, cô đầu tiên là liếc nhìn cửa phòng ngủ, sau đó lại

liếc nhìn phòng để đồ. Nếu bây giờ xuống ăn sáng, cô sẽ không vội thay quần áo. Nếu không ăn sáng…

Tô Vi Sơ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua, thấy người xuất hiện ở đầu cầu thang.

"Sớm…" Âm cuối của cô biến mất, đôi mắt khẽ liếc lên xuống.

Tim Ứng Yên La bất giác thót lên một cái, nhưng vẫn cười chào anh, "Sớm ạ, hôm nay em vẫn phải…"

"Hôm qua không phải em đã hứa với anh rồi sao?" Tô Vi Sơ đột nhiên cắt ngang lời cô.

Giọng Ứng Yên La lập tức nghẹn lại, "Anh còn nhớ à?"

Tô Vi Sơ đột nhiên cười một tiếng, "Xem ra em không hy vọng anh nhớ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!