Chương 17: (Vô Đề)

Hơi thở ấm áp của Tô Vi Sơ phả vào bên tai cô, gây ra cảm giác ngưa ngáy. Ứng Yên La không kìm được mà rụt vai lại, nhưng không muốn thừa nhận cô đang căng thẳng, "Em không có căng thẳng."

"Không căng thẳng?" Tô Vi Sơ hỏi lại, "Em có biết người em cứng như đá không?"

Ứng Yên La li. ếm môi, buột miệng nói: "Là anh muốn ôm, chứ có phải em bắt anh ôm đâu." Lẩm bẩm xong, Ứng Yên La cảm thấy có chút không ổn. Cô cũng đột nhiên nhận ra lời phàn nàn vừa rồi của mình lại tự nhiên đến thế.

Tô Vi Sơ cười khẽ trong cổ họng, "Ừ, là tự anh muốn ôm." Ứng Yên La: "…"

"Em có biết lúc đi công tác ở bên ngoài anh đã nghĩ gì không?"

Ứng Yên La thấy anh chủ động chuyển sang chủ đề khác, cũng thuận thế nói theo: "Không biết ạ."

"Anh nghĩ…" Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Nếu có thể về sớm hơn một chút thì tốt rồi."

"Vì sao ạ?" Cô khó hiểu. "Vì có điều bận lòng."

Trái tim Ứng Yên La đột nhiên run lên, "Bận lòng?"

Tô Vi Sơ khẽ "ừ" một tiếng, đồng thời ôm người trong lòng chặt hơn. Khi còn đọc sách ở bên cạnh ông ngoại, anh bận lòng về ba mẹ. Khi Thanh Thanh ra ngoài đóng phim, anh bận lòng về Thanh Thanh. Khi Yểu Yểu một mình du học ở xứ người, anh bận lòng về Yểu Yểu. Nhưng chuyến công tác lần này, anh lại có thêm một người để bận lòng, hơn

nữa còn là một sự bận lòng khác hẳn so với trước đây.

"Bận lòng về em."

Hô hấp của Ứng Yên La như ngưng lại nửa nhịp.

Bàn tay đang đặt ở eo cô của Tô Vi Sơ chuyển lên nắm lấy bờ vai mỏng manh của cô, xoay người cô lại đối mặt với anh.

Phòng ngủ đã tắt đèn, dựa vào ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, họ vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nhau. Đôi mắt của Tô Vi Sơ rất đẹp, dù cười hay không cười cũng toát lên một vẻ dịu dàng vô hình. Nhưng Ứng Yên La cảm thấy, đôi mắt ấy chưa có khoảnh khắc nào dịu dàng hơn lúc này.

Ứng Yên La không biết tại sao, cô không mở miệng nói gì. Hai người cứ như vậy im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Tô Vi Sơ lại lần nữa lên tiếng: "Có muốn thử một cuộc sống mới không?"

"Cuộc sống mới như thế nào ạ?" Giọng cô có chút run rẩy. "Hãy để cuộc sống của em có thêm anh."

Sau khi câu nói này của Tô Vi Sơ kết thúc, Ứng Yên La "vụt" một cái ngồi bật dậy khỏi giường. Cô có chút không dám tin mà nhìn về phía anh, cô cảm thấy như mọi thứ đang rối loạn cả lên. Chuyện này dường như đã đi chệch khỏi những gì họ đã thỏa thuận ban đầu.

Trong bóng tối, Tô Vi Sơ cũng ngồi dậy.

Bàn tay đang nắm chặt góc chăn của Ứng Yên La bất giác siết lại.

Tô Vi Sơ nhìn cô hai giây, sau đó từ từ vươn tay nắm lấy vai cô. Cô khẽ run lên nhưng cũng không né tránh. Sau khi chắc chắn rằng cô sẽ không

trốn, Tô Vi Sơ mới nhoài người qua, cẩn thận ôm người vào lòng. "Anh có làm em sợ không?" Anh dịu dàng hỏi.

Má Ứng Yên La áp vào bên cổ anh, khi anh nói chuyện, động mạch ở cổ anh chuyển động vô cùng rõ ràng. Ngón tay cô co lại, "Em có chút không hiểu."

"Không hiểu gì?" "Tại sao lại là em?"

Họ dường như mới quen nhau chưa đầy hai tháng, thời gian thực sự chung sống cũng chỉ mới một tháng.

"Tại sao lại không thể là em?" Anh hỏi lại cô. "Bởi vì…"

"Vì sao?" Anh truy hỏi.

Môi Ứng Yên La mấp máy mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được điều gì. Cô biết cô thực ra là một người rất mâu thuẫn, rõ ràng khao khát sự ấm áp nhưng lại rất giỏi từ chối người khác đến gần, luôn có thể nhanh chóng lùi về vòng tròn thoải mái của mình ngay khi người khác chuẩn bị vươn tay về phía cô.

Giống như bây giờ, cô đang dùng phương thức mà cô am hiểu nhất để biểu đạt sự từ chối của mình.

Tô Vi Sơ đợi một lúc cũng không thấy cô trả lời, anh cũng không truy hỏi nữa, chỉ ôm người trong lòng chặt hơn một chút. "Không sao, em có

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!