Chương 15: (Vô Đề)

Ứng Yên La đẩy cửa bước vào, ông cụ Ứng đang ngồi sau bàn làm việc. Ứng Yên La cất tiếng: "Ông nội."

Ông cụ Ứng buông cây bút lông trong tay, ngẩng đầu lên, "Tới rồi à, lại đây ngồi đi." Nói xong, ông cụ Ưng đứng dậy đi về phía ghế sofa bên cạnh.

Ứng Yên La lập tức đi theo, ngồi xuống đối diện ông cụ. "Ông nội, bà nội đâu ạ?"

"Bà nội con không được khỏe, vừa về đã đi ngủ rồi."

Ông cụ Ứng nói: "Chắc con cũng biết ông gọi con về là vì chuyện gì rồi chứ?"

Đôi tay đan vào nhau đặt trên đầu gối của Ứng Yên La siết chặt, "Ông nội, không bàn bạc với ông mà đã tự ý kết hôn, là con sai ạ."

Đôi mắt có phần vẩn đục của ông cụ Ứng không nhìn ra được vui buồn, "Yên La, hôn nhân không phải là chuyện để đùa giỡn, con có hiểu

không?"

"Con hiểu ạ. Chuyện kết hôn này con đã suy nghĩ rất kỹ càng, anh ấy là một người rất tốt."

"Cuộc gặp mặt lần trước, là người nhà họ Tống tham gia đúng không?" Ứng Yên La mím môi, "Con đã gọi điện cho họ." (họ là nhà họ Ứng)

"Nhưng con chắc chắn không nói cho họ biết, đối tượng kết hôn của con là Tô Vi Sơ của tập đoàn Tô Thị."

Ứng Yên La vô thức nhìn về phía ông cụ Ứng, "…Ông nội."

"Trước khi gọi điện cho con, ông đã gọi cho ông ngoại con trước rồi." Bàn tay Ứng Yên La từ từ siết chặt lại, không nói gì.

"Ông ngoại con thật sự rất thương con." Ông cụ Ứng nói. Ứng Yên La: "Ông nội đối với con rất tốt, con đều ghi nhớ ạ."

"Nếu con đã nói vậy, thì dù trong lòng con nghĩ thế nào, tiệc cưới sau này của con phải để nhà họ Ứng lo liệu, từ nhà họ Ứng mà gả đi." Ông cụ Ứng luôn biết rõ trong lòng đứa cháu gái này của ông có khúc mắc. Con cháu nhà họ Ứng bất kể là nam hay nữ, ai mà không học tài chính, chính là để sau khi tốt nghiệp có thể vào công ty nhà mình. Nhưng duy chỉ có nó, không hó hé một lời mà đăng ký vào trường mỹ thuật. Trong lòng cô không có nhà họ Ứng, cũng không muốn dây dưa quan hệ với nhà họ Ứng.

Ứng Yên La cụp mắt xuống, "Con hiểu ạ."

Cô rất rõ ràng, tiệc cưới của cô không thể giao cho nhà họ Tống lo liệu được. Một khi tiệc cưới được công khai, đó sẽ không chỉ là chuyện của cô và Tô Vi Sơ nữa, mà phía sau họ còn là đại diện cho hai gia tộc. Nếu tiệc cưới để nhà ngoại cô lo liệu, nhà họ Ứng chắc chắn sẽ trở thành trò

cười cho cả giới Kinh thành. Ông nội sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Ông cụ Ứng gật đầu, "Con hiểu là tốt rồi."

"Khi nào có thời gian, cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Ứng Yên La đương nhiên biết, ông nói cùng nhau ăn cơm tuyệt đối không chỉ có mình cô, "Anh ấy hôm nay đi công tác đột xuất, có lẽ phải nửa tháng sau mới về. Đợi anh ấy về, con sẽ nói với anh ấy ạ."

"Ừ, hôm nay không giữ con lại ăn tối đâu, con về trước đi."

Ứng Yên La đứng dậy, cúi đầu chào, "Vâng ạ, vậy ông nội, con đi trước."

Thấy Ứng Yên La xuống lầu, dì Triệu đi tới, "Đại tiểu thư, đi ngay sao ạ, không ở lại ăn tối sao?"

Ứng Yên La lắc đầu, "Không đâu ạ, ông nội vừa xuống máy bay chắc cũng không có khẩu vị, phiền dì Triệu làm chút đồ thanh đạm mang lên cho ông."

"Vâng, tôi sẽ làm ngay." Dì Triệu đưa chìa khóa xe và túi xách cho cô, tiễn cô ra cửa.

Sau khi xe của Ứng Yên La rời khỏi khu nhà lớn, ông cụ Ứng từ phòng sách đi ra, đang chuẩn bị về phòng ngủ thì cửa phòng ngủ đột nhiên

được mở ra từ bên trong. Đó là một bà lão vô cùng khí chất, tuy đã ở tuổi cổ lai hy nhưng không khó để nhìn ra thời trẻ bà có phong thái đến nhường nào.

"Yên La đâu?" Bà cụ Ứng hỏi.

"Đi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!