Chương 14: (Vô Đề)

Ứng Yên La kéo chăn lên, "Vậy… em tắt đèn nhé?"

Tô Vi Sơ "ừ" một tiếng, thuận thế tháo cặp kính trên mũi xuống.

Ứng Yên La tắt đèn, kéo chăn rồi từ từ nằm xuống. Đây không phải lần đầu tiên cô và Tô Vi Sơ chung chăn chung gối, nhưng lại là lần đầu tiên trong tình trạng tỉnh táo thế này. Cô xấu hổ đến mức tay chân không biết phải để đâu cho phải. Hơn nữa, giấc ngủ của cô cũng không tốt lắm, mỗi lần trước khi ngủ, cô phải trằn trọc ít nhất nửa tiếng mới vào giấc được. Lúc này bên cạnh còn có một người đàn ông, mức độ căng thẳng trong lòng cô gần như đã lên đến 99%.

Phòng ngủ sau khi tắt đèn trở nên yên tĩnh. Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng hai mươi centimet, cô có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đặn của anh.

Ứng Yên La nghĩ, hay là bắt chuyện vài câu nhỉ? Nhưng cô mở miệng mấy lần, lời đến bên môi rồi lại nuốt xuống, không biết nên nói gì.

Nhưng đúng lúc này, người bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng sột soạt,

chắc là anh đang điều chỉnh tư thế. Ứng Yên La cũng không biết có phải do cô quá nhạy cảm không, cô cảm thấy khoảng cách của họ dường như lại gần hơn một chút…

Căng thẳng quá… Hay là lướt Weibo một chút?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Ứng Yên La lại có chút không nằm yên được nữa. Thế là cô không nhịn được mà nghiêng người, nương theo ánh trăng mờ ảo vươn tay đi lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Tay cô vừa chạm đến thân máy lành lạnh, bỗng nhiên giọng nói của Tô Vi Sơ vang lên từ phía sau.

"Yên La?"

Vốn Ứng Yên La đã căng thẳng, khuỷu tay bất chợt không trụ nổi, mềm nhũn ra. Ứng Yên La cảm thấy xong rồi, lát nữa nếu thật sự ngã xuống với tư thế này thì đúng là mất mặt chết đi được!

Nhưng Ứng Yên La không cảm nhận được cơn đau hay sự mất mặt như trong dự đoán. Bởi vì ngay lúc nửa người trên của cô mất kiểm soát mà ngã xuống, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đã tóm lấy cánh tay cô. Giây tiếp theo, cô bị một lực kéo ngược trở lại, rơi vào một vòng tay rắn chắc.

"Em đang tìm gì vậy?" Giọng nói trầm thấp của Tô Vi Sơ truyền đến, phả vào bên tai cô.

Ứng Yên La vô thức siết chặt góc chăn, thành thật trả lời: "…Điện thoại ạ."

"Tìm điện thoại làm gì?"

"Chỉ… chỉ muốn xem một chút thôi."

"Chơi điện thoại sau khi tắt đèn không tốt cho mắt đâu." Ứng Yên La: "…" Cô biết, nhưng cô căng thẳng.

Nghĩ đến đây, cô mới muộn màng nhận ra rằng cô đang được anh ôm vào lòng. Lưng cô áp sát vào lồng n. gực anh, cách hai lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận một cách trực quan nhiệt độ từ lồng n. gực anh, vô cùng nóng, bỏng rẫy, còn lòng bàn tay cô thì đang đặt trên cánh tay anh.

Tư thế của hai người lúc này, nếu là một cặp vợ chồng bình thường thì không có gì lạ, nhưng đối với họ hiện tại, đó lại là một sự mờ ám khó tả… Nghĩ đến đây, cô bất giác giãy giụa một chút, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.

Đối với hành động nhỏ của cô, Tô Vi Sơ đương nhiên biết rõ. Muốn thoát ra nhưng lại không dám thoát ra một cách dứt khoát, cứ thế nhích ra ngoài từng chút một một cách cẩn thận, còn tưởng rằng anh không nhận ra. Tô Vi Sơ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cứ mặc cho cô nhích ra ngoài từng chút một.

Ứng Yên La nhích được vài centimet. Ngay khi cô dừng lại định thở một hơi, giây tiếp theo, đôi tay đang ôm ở eo cô đột nhiên siết chặt. Bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, kéo cô trở lại. Khoảng cách mấy centimet mà cô khó khăn lắm mới nới ra được đã bị rút về con số không trong nháy mắt.

"Trốn đi đâu?"

Bàn tay đang đặt trên cánh tay anh của Ứng Yên La bất chợt mất kiểm soát, siết chặt lại. "Không… không có trốn."

Khóe miệng Tô Vi Sơ nhếch lên, "Ừ, vậy ngủ đi."

"Cứ… cứ như vậy mà ngủ ạ?" Ứng Yên La quả thực không thể tin nổi.

Tô Vi Sơ "ừ" một tiếng, "Tối nào ngủ em cũng không ngoan ngoãn. Nếu anh không ôm em, ngủ đến nửa đêm cả chăn cũng bị em cuộn đi mất."

Ứng Yên La theo bản năng định phản bác, nhưng đột nhiên nhớ lại mấy lần trước cô tỉnh dậy uống nước giữa đêm, quả thực phát hiện cả chiếc chăn đều bị cô cuộn lấy, còn người đàn ông cao lớn bên cạnh chỉ mặc bộ đồ ngủ, khoanh tay ngủ mà cũng không tỉnh. Nghĩ đến đây, Ứng Yên La im bặt.

Tô Vi Sơ đột nhiên dùng lòng bàn tay mình bao lấy bàn tay nhỏ vẫn còn ấm của cô.

Bàn tay anh thon dài và mạnh mẽ, lòng bàn tay ấm áp. Tay Ứng Yên La nằm gọn trong lòng bàn tay anh, không dám động đậy.

"Không còn sớm nữa, ngủ đi." Giọng Tô Vi Sơ ôn hòa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!