Chương 13: (Vô Đề)

Buổi chiều, Ứng Yên La không quay lại phòng làm việc mà bị Diệp Sơ Đồng kéo đi lượn lờ trung tâm thương mại cả buổi. Lúc hai người từ trung tâm thương mại đi ra thì trời đã tối hẳn. Lúc này Ứng Yên La mới để ý đến thời gian, đã hơn 6 giờ rồi.

"Lát nữa em muốn ăn gì? Chị mời!" Diệp Sơ Đồng nói.

Ứng Yên La sờ sờ chiếc điện thoại trong túi, "Gì cũng được." "Vậy đi ăn đồ Nhật nhé?"

"Được thôi."

"Thế thì nhanh chân lên, đi nào."

Diệp Sơ Đồng đi phía trước, Ứng Yên La tụt lại phía sau, gửi cho Tô Vi Sơ một tin nhắn WeChat.

Diệp Sơ Đồng nhận ra Ứng Yên La không theo kịp, "Yên La, làm gì đấy? Nhanh lên nào."

Ứng Yên La tắt màn hình điện thoại, bỏ vào túi, "Tới đây."

Sáu giờ rưỡi, Tô Vi Sơ đang chuẩn bị tắt máy tính thì chiếc điện thoại trên bàn "Rung––" vài tiếng.

Yên La: Anh có đó không?

Yên La: Tối nay em ăn cơm xong bên ngoài với bạn rồi mới về.

Ngón tay thon dài của Tô Vi Sơ lướt vài cái trên màn hình điện thoại: Anh biết rồi, về sớm một chút, chú ý an toàn nhé.

Tiêu Úy mang tài liệu vào, "Tô tổng, đây là bản kế hoạch của bộ phận dự án."

"Ừm, cứ để đó đi."

Sau khi Tiêu Úy đặt tài liệu xuống, anh ấy chuẩn bị đi ra ngoài. Đi được vài bước lại cảm thấy có gì đó không đúng, hình như bây giờ đã qua sáu giờ rưỡi rồi, hôm nay Tô tổng không tan làm à? Nghĩ vậy, anh ấy quay người lại liếc nhìn người đàn ông đang ngồi làm việc sau bàn máy tính.

"Tiêu Úy." Tô Vi Sơ đột nhiên gọi anh ấy một tiếng. "Vâng, có tôi." Tiêu Úy đáp.

"Tối nay mọi người ăn gì, đặt cho tôi một phần." Tiêu Úy: "???"

Tô Vi Sơ ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Tiêu Úy lập tức hoàn hồn, "Vâng, tôi đi đặt ngay đây!"

"Tô tổng, hôm nay anh không về nhà ăn cơm ạ?" Tiêu Úy vẫn không nhịn được mà nhiều chuyện hỏi một câu.

"Ừ, tối nay Yên La ăn cơm bên ngoài với bạn rồi." Tiêu Úy lập tức bừng tỉnh ngộ, thảo nào.

Ứng Yên La và Diệp Sơ Đồng ăn tối xong, cô lái xe đưa bạn về.

Lúc mới lên xe, hai người còn nói chuyện câu được câu không, nhưng về sau, giọng của Diệp Sơ Đồng ngày càng nhỏ dần.

Thực ra Diệp Sơ Đồng đã sớm mệt lả. Mọi khi sau khi đóng máy về Bắc Kinh, cô ấy chỉ hẹn Ứng Yên La một bữa cơm rồi sẽ về nhà ngủ bù.

Hôm nay hoàn toàn là do bị cái tin tức động trời kia k. ích th. ích cả một buổi chiều, có thể trụ được đến bây giờ đã là giỏi lắm rồi.

Khi Ứng Yên La nhận ra không còn tiếng động mà quay sang nhìn, cô ấy đã dựa vào lưng ghế phụ mà ngủ mất rồi.

Ứng Yên La bất đắc dĩ cười một tiếng, cô biết ngay là mệt rồi mà, lúc ăn tối vừa rồi không biết đã ngáp bao nhiêu cái.

Đến hầm gara dưới khu nhà của Diệp Sơ Đồng, cô mới đánh thức Diệp Sơ Đồng dậy.

Diệp Sơ Đồng xách trên tay mấy túi đồ, vẫn ngáp ngắn ngáp dài, "Không được rồi không được rồi, chị buồn ngủ chết đi được, phải về ngủ bù một giấc cho đã thôi."

"Về nghỉ ngơi cho khỏe nhé, em đi đây." "Ừ, em lái xe cẩn thận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!