Chương 11: (Vô Đề)

Ứng Yên La thay quần áo xong xuống lầu, Tô Vi Sơ đang bưng canh từ phòng bếp đi ra, thấy cô xuống, anh nói: "Rửa tay đi, ăn cơm thôi."

"Ồ." Ứng Yên La đáp một tiếng.

Ứng Yên La rửa tay xong đi ra, nhìn Tô Vi Sơ làm bốn món một canh: thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, đậu tằm xào tôm nõn, rau chân vịt xào tỏi nhuyễn cùng với canh sườn ngô. Cô lại một lần nữa không có tiền đồ mà nuốt nước bọt. Những món ăn này không phải cô chưa từng ăn qua, nhưng chưa từng có ai với thân phận như vậy, trong hoàn cảnh như vậy làm cho cô ăn.

"Nhìn gì thế?" Tô Vi Sơ nói: "Ngồi xuống ăn cơm."

Sau khi cô nghe lời ngồi xuống, Tô Vi Sơ đưa bát cơm đã xới đầy cho cô. Ứng Yên La nói tiếng cảm ơn, không từ chối bát cơm đầy ụ anh đưa, bởi vì cô cảm thấy cô nhất định sẽ ăn hết.

Đầu tiên đôi dũa của Ứng Yên La gắp món sườn xào chua ngọt. Thịt trên sườn được nấu rất mềm, dễ dàng tách ra, vị mềm mại, nước sốt chua

chua ngọt ngọt, một miếng ăn vào, k. ích th. ích vị giác, nước sốt thấm vào hạt cơm trắng trong, Ứng Yên La xúc một miếng cơm vào miệng.

Ứng Yên La ăn liền ba miếng sườn, lúc này mới chuyển đũa sang món đậu tằm tôm nõn. Đậu tằm thanh hương lại có độ dai, tôm nõn chắc thịt Q dai, rau chân vịt xào tỏi vừa miệng, tỏi thơm nồng đậm. Cô lại một lần nữa tỉnh táo nhận ra, anh không chỉ đơn thuần là biết nấu cơm, mà tay

nghề này không hề thua kém đầu bếp chuyên nghiệp!

Đối với một người không biết nấu cơm mà nói, hình tượng của Tô Vi Sơ trong lòng Ứng Yên La lập tức trở nên cao lớn hơn hẳn.

Ứng Yên La ăn quá ngon, đến nỗi một lúc sau cô mới ý thức được, từ lúc cầm bát cơm đến giờ cô chưa nói một câu nào, không khỏi liếc nhìn Tô Vi Sơ đối diện, đồng thời cũng thấy được ý cười trong mắt anh. Trong phút chốc, có chút ngượng ngùng, cô mở miệng cứu vãn: "Anh nấu ăn ngon quá."

Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Vi Sơ ăn cơm cùng cô, nào là cơm Tây, nhà hàng gia đình, trước đây anh không thấy cô ăn ngon như vậy.

Nhìn cô ăn thỏa mãn như thế, Tô Vi Sơ lần đầu tiên cảm thấy một loại thỏa mãn khác hẳn với cảm giác khi mấy người bạn thân đến ăn chực uống chực ngày xưa.

"Ngon thì ăn nhiều một chút." Cô gầy quá. Tô Vi Sơ đề cử: "Nếm thử thịt kho tàu đi."

Ứng Yên La nhìn về phía đĩa thịt kho tàu màu sắc hồng hào óng ả, có chút do dự. Thật ra cô không thích ăn thịt mỡ, món thịt kho tàu này vừa nhìn đã thấy rất béo, đây cũng là món duy nhất trong năm món ăn này cô chưa hề động đũa.

Tô Vi Sơ đại khái đoán được suy nghĩ của cô, nói: "Thịt này chỉ là trông có vẻ béo thôi, thực tế ăn vào không hề béo chút nào, không tin em thử xem?"

Dưới sự khuyên nhủ kiên nhẫn của anh, Ứng Yên La cuối cùng vẫn hạ đũa, gắp một miếng thịt mỡ nạc xen kẽ, trong ánh mắt cổ vũ của anh, cô cho vào miệng. Đôi mắt lập tức sáng ngời, ngô… Vị hơi ngọt, béo mà không ngấy, vị thuần nước đậm, mềm rục thơm bùi không ngán miệng, vào miệng là tan!

Tô Vi Sơ chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt cô cùng với hai má đang nhai của cô: "Có phải không lừa em không?"

Ứng Yên La đợi đến khi miếng thịt kho tàu trong miệng đã nuốt xuống hết, đồng thời cũng ý thức được, một loạt thao tác vừa rồi của anh, có

thể nói là có hiệu quả y như dỗ trẻ con. Nghĩ như vậy, cô lại ngượng ngùng, vành tai âm ỉ nóng lên: "Anh, anh cũng ăn đi."

Tô Vi Sơ cũng nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô, đáp lại cô một tiếng.

Ứng Yên La thấy anh cũng nghiêm túc bắt đầu ăn cơm, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngày thường cô cũng không phải là người coi trọng chuyện ăn uống như vậy nha, kỳ lạ thật.

Cuối cùng, Ứng Yên La còn uống một bát canh sườn ngô. Hạt ngô căng mọng, màu sắc vàng óng, cắn vào miệng, cả canh lẫn nước đều ngọt thanh, là loại ngô ngọt thường dùng nhất trong các công thức nấu canh.

Ăn cơm xong, Ứng Yên La lại chuẩn bị thu dọn bát đũa như buổi sáng, nhưng bị Tô Vi Sơ nắm vai, đẩy ra ngoài bếp: "Bát buổi sáng em rửa rồi, buổi trưa để anh rửa."

Ứng Yên La: "Nhưng cơm buổi sáng cũng là anh nấu mà."

"Vậy em có biết nấu cơm không?" Tô Vi Sơ hỏi ngược lại. Ứng Yên La suy nghĩ một chút: "Không biết."

"Thế thì được rồi." Ứng Yên La: "…"

Tô Vi Sơ thấy cô còn đứng ở đó, gương mặt trắng nõn mang theo chút ngơ ngác, nén cười nói: "Nếu thật sự không có việc gì, thì đi rửa ít trái cây trong tủ lạnh đi, ăn sau bữa cơm, cho đỡ ngấy."

Ứng Yên La nghe cô có việc để làm, cũng không còn băn khoăn nữa, "vâng" một tiếng, rồi đi về phía tủ lạnh.

Cửa tủ lạnh mở ra, Ứng Yên La sững người. Một tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, rau củ quả tươi mới, bày biện ngay ngắn, màu sắc tươi tắn, còn có bia và đồ hộp. Ứng Yên La không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông đã đeo sẵn găng tay cao su rửa bát. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu đen khác hẳn ngày thường, đi dép lê giữ ấm, bên hông thắt chiếc tạp dề không thấm nước màu đen. Trong đầu cô chợt hiện lên một từ: "Ở nhà".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!