Cửa kính phòng làm việc bị đẩy ra từ bên ngoài. Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn người phụ nữ sau bàn vẽ bên cửa sổ, cô mặc một chiếc váy liền thân hai hàng cúc màu xanh khói, đầu hơi cúi, mái tóc đen mềm mại ngoan ngoãn xõa sau vai. Những ngón tay trắng nõn cầm bút kỹ thuật số trên máy tính bảng, hẳn là nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn qua, đôi môi hồng nhuận đầy đặn cong lên một nụ cười dịu dàng, giọng nói trong như suối: "Về rồi à."
Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩn người hai giây, sau khi hoàn hồn vội vàng đáp: "Vâng ạ, về rồi." Nói rồi, cô ấy xách hai ly cà phê nóng đi về phía Ứng Yên La, đặt một ly lên bàn vẽ của cô: "Đàn chị, của chị."
Ứng Yên La cười với cô: "Cảm ơn." Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu.
Cắm ống hút, đưa lên miệng.
Vị cà phê hơi đắng giúp xua tan đi không ít mệt mỏi.
Ứng Yên La nhận ra ánh mắt Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn dừng trên người mình, cười nói: "Nhìn gì thế? Không làm việc à?"
"Làm việc, làm việc chứ." Triệu Nhiễm Nhiễm cầm ly cà phê vội vàng trở lại bàn vẽ của mình. Gương mặt này cô đã nhìn nhiều năm, nhưng vẫn không ngăn được việc cô bị hớp hồn hết lần này đến lần khác.
Triệu Nhiễm Nhiễm cầm ly cà phê uống liền mấy ngụm lớn, vừa kẻ nét cho bản thảo vừa trộm nhìn người ngồi cách đó không xa đã bắt đầu tập trung vào công việc. Hiện tại, thân phận của cô ấy là trợ lý họa sĩ truyện tranh, là trợ lý chuyên biệt của họa sĩ truyện tranh nổi tiếng La Yên.
Cái tên La Yên rất nổi tiếng trong giới truyện tranh, đã gia nhập giới được 5 năm. Năm đó, cô thành danh chỉ với một tác phẩm, ngay khi truyện còn đang ở bản cập nhật đã ký hợp đồng xuất bản, làm kịch truyền thanh, anime… Sau này, khi được chuyển thể thành phim, tác phẩm còn giúp nâng đỡ nữ diễn viên Diệp Sơ Đồng lên hàng ảnh hậu như hiện nay.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thành lập phòng làm việc cá nhân, từ việc cập nhật trên các diễn đàn lớn ban đầu chuyển sang đăng tải nối tiếp trên Weibo. Mỗi một mẩu truyện cập nhật đều có lượt chia sẻ, lưu trữ, yêu thích vượt quá con số vạn. Sau khi hoàn thành đăng tải sẽ trực tiếp tiến hành xuất bản và chuyển thể phim ảnh.
Tuy nhiên, cái tên La Yên chỉ nổi tiếng trong thế giới ảo của giới truyện tranh, rất ít người biết về thế giới thật của cô. Bởi vì Weibo chính thức của La Yên từ khi đăng ký đến nay chỉ cập nhật truyện tranh, chưa từng có bất kỳ động thái cá nhân nào, là một "Nữ thần" bí ẩn nhất trong giới.
"Reng reng reng…" Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá vỡ sự yên tĩnh của phòng làm việc.
Ánh mắt Ứng Yên La rời khỏi máy tính bảng, nhìn dòng thông báo cuộc gọi đến không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Cô cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi ra khỏi phòng làm việc mới bắt máy.
Vừa kết nối, giọng nói quen thuộc mà hiền từ đã truyền đến từ đầu dây bên kia.
"La La, bận xong chưa con?"
Là Tống Minh Lập, ông ngoại của Ứng Yên La.
Ứng Yên La ra khỏi phòng làm việc, đôi mắt vốn lãnh đạm ánh lên một tầng ấm áp: "Sắp xong rồi ạ."
"Vậy con đừng quên bảy giờ tối nay ở khách sạn Yến Độ nhé." Ứng Yên La mím môi: "Con biết rồi."
Ông Tống ở đầu dây bên kia cũng im lặng vài giây, lúc này mới lên tiếng: "La La à, con cũng biết, người ông ngoại không yên tâm nhất chính là con. Con nói xem, nếu con được ba mẹ yêu thương, ông ngoại cũng không phải lo lắng nhiều như vậy, nhưng mà…" Ông Tống thở dài một hơi, "Ông ngoại chỉ muốn tìm cho con một chỗ dựa, như vậy sẽ không sợ con bị người ta bắt nạt."
"Ông ngoại, tự dưng nói chuyện này làm gì, ai mà bắt nạt được con chứ?"
Ông Tống "xì" một tiếng, cũng không kiêng dè: "Đương nhiên là đám khốn nạn nhà họ Ứng chứ ai!"
Ông Tống cả đời chỉ có hai người con gái. Con gái lớn Tống Thư, là dì cả của Ứng Yên La. Con gái thứ hai Tống Mẫn, cũng chính là mẹ của Ứng Yên La. Nhà họ Tống mấy đời là gia đình tri thức, đến đời ông Tống thì cả con gái lớn và con gái thứ hai đều gả cho người làm kinh
doanh. Cùng là người làm kinh doanh, nhưng dì cả gả không tốt bằng mẹ cô, thế nhưng mẹ cô lại không có số mệnh tốt bằng dì cả. Chồng của dì
cả khởi nghiệp từ buôn bán nhỏ, nhưng lại yêu thương dì cả như thuở ban đầu.
Còn mẹ cô gả cho nhị thiếu gia nhà họ Ứng. Nhà họ Ứng không phải là gia tộc hàng đầu trong giới kinh doanh ở Kinh Thành, nhưng cũng là một tập đoàn trăm năm. Bọn họ lúc đó rõ ràng là tự do yêu đương, vậy mà sau khi mẹ cô qua đời chưa đầy nửa năm đã cưới Đào Lan Chi vào cửa. Đào Lan Chi còn mang theo đứa con gái mới ba tuổi của bà ta với chồng trước.
Đào Lan Chi vào cửa chưa đầy ba tháng đã mang thai, năm sau sinh được một đứa con trai.
Mối quan hệ trong nhà họ Ứng rắc rối phức tạp, Ứng Yên La không muốn nhớ lại nữa. Tóm lại, cô không có tình cảm gì với nhà họ Ứng, cũng cảm thấy xa cách. Hiện tại tuy cô không còn ở nhà họ Ứng, nhưng vẫn nằm trong vòng xoáy quyền lực của gia tộc này, bởi vì trong tay cô nắm giữ 3% cổ phần của tập đoàn Ứng Thị.
3% cổ phần này là do ông nội cô vào năm cô 18 tuổi đã công khai tuyên bố chuyển nhượng sang tên cô. Lúc trước vì quyết định này của ông cụ mà nhà họ Ứng đã dậy lên một trận sóng to gió lớn.
Ai cũng biết, ông cụ Ứng tổng cộng chỉ nắm giữ 30% cổ phần, mà ông có ba người con trai, bốn đứa cháu trai, ba đứa cháu gái. 3% cổ phần này dù không cho con trai, cho cháu trai cũng đành, nhưng lại cố tình cho
đứa cháu gái thứ hai, một cô bé. Những người chú bác, thím, thậm chí là họ hàng bên ngoại, ai mà chịu nổi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!