Có lẽ Trịnh Đinh Vũ cũng có chút thích cô?Sống cùng nhau càng lâu, Thẩm Luyện càng nhận ra Trịnh Đinh Vũ là người rất tỉ mỉ, rất biết quan tâm người khác trong công việc và cuộc sống, nhưng với bản thân lại rất nhẫn nhịn, nhiều việc nàng đều cảm thấy nếu không phiền thì đừng phiền.
Kể từ khi nhận ra điều này, Thẩm Luyện luôn không nhịn được mà lo lắng thay nàng.
Sau tiết Kinh Trập đầu tháng 3, thời tiết dần ấm lên, Trịnh Đinh Vũ lại bắt đầu mặc váy ngắn. Khi không đi tất cao quá đầu gối, Thẩm Luyện nhận thấy gần đầu gối nàng luôn có một vết bầm nhỏ, mỗi lần vừa mờ đi thì vài ngày sau lại xuất hiện một vết bầm mới ở gần đó.
Cô hỏi Trịnh Đinh Vũ: "Đầu gối chị sao vậy?"
Trịnh Đinh Vũ cúi đầu nhìn vết bầm, cười nói: "Bị va vào góc giường thôi."
"Mỗi vết bầm đều như vậy sao?"
"Đúng rồi, chỗ góc cuối giường có một đoạn khung giường nhô ra, mỗi lần đi ngang qua không để ý là chị lại va vào." Nàng nói với giọng hơi bất lực, như thể đã chịu đựng khá nhiều nhưng cũng chẳng có ý định sửa chữa.
Thẩm Luyện ghi nhớ, sau đó khi vào phòng nàng, cô đã đặc biệt chú ý đến chỗ đó.
Quả thật rất dễ va phải, hoàn toàn là lỗi thiết kế.
Cô lẳng lặng chạy qua vài cửa hàng tạp hóa, mua những miếng chống va chạm với màu sắc và chất liệu phù hợp, lần sau vào phòng Trịnh Đinh Vũ, hỏi ý kiến rồi giúp nàng dán lên.
Vì người Nhật không có thói quen uống nước nóng, nhà hàng thường không chuẩn bị nước nóng, nên mỗi khi Trịnh Đinh Vũ đau dạ dày hay đau bụng kinh, nàng cũng chỉ dùng nước lạnh để uống thuốc giảm đau. Nàng là người rất giỏi chịu đựng, những người khác trong cửa hàng chẳng bao giờ nhận ra nàng không khỏe, thậm chí còn đùa rằng cơ thể của quản lý chắc phải làm bằng sắt, dường như chưa từng thấy nàng xin nghỉ ốm. Nhưng sau khi quen nhau lâu, Thẩm Luyện vẫn có thể nhận ra.
Cô lặng lẽ để một chiếc bình giữ nhiệt đầy nước nóng đã chuẩn bị sẵn trong ba lô, để phòng khi Trịnh Đinh Vũ cần dùng bất cứ lúc nào.
Trịnh Đinh Vũ không kén ăn, thứ gì cũng ăn được, nhưng rõ ràng có những món nàng thích hơn. Thẩm Luyện nhận ra điều này, dù đôi khi phải đi thêm vài cửa hàng, đi thêm vài trạm xe chỉ để mua được loại sốt cà ri, sốt salad, hay bánh mì lát mà Trịnh Đinh Vũ thích hơn... Cô vẫn rất sẵn lòng làm vậy.
Có lẽ vì Trịnh Đinh Vũ từng không ngần ngại khen ngợi sự tỉ mỉ và chu đáo của Thẩm Luyện với chủ quán Trung Hoa Hạ Vân, nên một ngày nọ khi trò chuyện trong bếp quán, Hạ Vân đùa rằng: "Phải thừa nhận là vì em, tôi đã thay đổi chút ít cái nhìn về thế hệ trẻ bọn em đấy."
Cô ấy lớn hơn Trịnh Đinh Vũ vài tuổi, cũng gần như hơn Thẩm Luyện một thế hệ.
Lúc đó, thế hệ 9X còn bị gọi là thế hệ thất bại.
Thẩm Luyện rửa bát, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Vâng?"
Hạ Vân nói: "Tiểu Vũ lúc nào cũng khen em chu đáo, đáng tin, không giống mấy đứa trẻ khác. Lúc đầu tôi còn không tin lắm, thế hệ các em được nuông chiều quá, làm sao mà chịu khổ, làm được việc được. Nhưng dạo này thấy cách em làm việc, cách ứng xử, mới thấy đúng thật."
Thẩm Luyện cúi đầu, mỉm cười nhẹ, coi như đáp lại.
Hạ Vân biết cô không phải người giỏi ăn nói, ngọt ngào hoa mỹ, nên không để ý, tiếp tục trêu cô: "Nhưng mà, em cũng đừng quá chiều Tiểu Vũ, đừng quá nuông con bé nhé."
Thẩm Luyện ngẩng đầu: "Dạ?"
Hạ Vân than thở: "Em không biết đâu, dạo này con bé làm tôi đau đầu lắm. Tôi giới thiệu đối tượng cho con bé, bảo con bé tìm một người chăm sóc mình đi, đừng lúc nào cũng cô đơn một mình, đến dịp lễ Tết cũng không có ai hiểu ý, còn tìm lý do mới để từ chối tôi nữa. Em ấy nói, có Thẩm Luyện bên cạnh rồi, em ấy cũng không cô đơn. Hai đứa tự chăm sóc nhau rất tốt."
"Em nói xem, làm sao mà giống được chứ? Hai đứa cũng không thể lúc nào cũng bên nhau được."
Biết rõ Hạ Vân không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là than thở, nhưng Thẩm Luyện vẫn cảm thấy chột dạ vì lời nói đó, tim cũng âm ỉ nhói lên.
Cô biết điều đó không giống nhau, cô và Trịnh Đinh Vũ sẽ không thể mãi bên nhau.
Nhưng sâu trong lòng, cô thật sự hy vọng, điều đó có thể là giống nhau.
Trước đây khi đối mặt với bài toán khó với Ninh Hân, cô vẫn loay hoay chưa tìm ra lời giải. Nhưng khi gặp Trịnh Đinh Vũ, câu trả lời lại đến thật dễ dàng — hóa ra thích hay không thích một người, không cần phải lặp đi lặp lại kiểm chứng mới có thể kết luận được.
Cô thích Trịnh Đinh Vũ, đó là điều rất tự nhiên, bị chính nhịp tim mình phản bội, bị ánh nhìn không tự chủ dừng lại trên người Trịnh Đinh Vũ, bị những suy nghĩ hướng về Trịnh Đinh Vũ phát hiện và xác nhận.
Nhưng cô không dám bộc lộ chút nào, vì sợ làm tổn thương Trịnh Đinh Vũ, đến mức không thể làm bạn với nhau. Hơn nữa, cô tự cảm thấy với hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cô không có tư cách để nói thích Trịnh Đinh Vũ.
Điều cô có thể làm, trong phạm vi khả năng của mình, trong giới hạn không vượt qua ranh giới bạn bè, là đối xử tốt một cách vừa phải với Trịnh Đinh Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!