Cô được cứu rỗi trong vòng tay của nàngGiữa tháng Giêng, đợt không khí lạnh ở Nhật Bản tràn về dữ dội, Tokyo đột ngột giảm nhiệt mạnh. Trong lớp học ở trường ngôn ngữ, không ít bạn cùng lớp bị cảm lạnh, cổ họng của Thẩm Luyện cũng bắt đầu thấy ngứa ngáy. Dựa theo kinh nghiệm khi còn ở trong nước, cô đã uống trước một gói thuốc cảm dạng hòa tan mang từ quê nhà sang để phòng ngừa, nên cũng không quá để tâm đến chuyện đó.
Nhưng không ngờ sáng hôm sau, khi thức dậy, đầu cô đã bắt đầu choáng váng, cổ họng đau đến mức gần như không phát ra được tiếng. Cô gắng gượng đến nhà hàng Trung Quốc ở Ikebukuro để làm thêm, nhưng đến chiều khi vào lớp, đã khó chịu đến mức không thể tập trung nghe giảng được nữa.
Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi điện cho Trịnh Đinh Vũ xin nghỉ đột xuất, nói rằng mình bị ốm, không thể đến buổi làm thêm tối nay được, cần làm phiền nàng tạm thời điều chỉnh ca, tìm người thay thế công việc của mình.
Trịnh Đinh Vũ trước sau vẫn luôn là người thấu hiểu, không trách móc việc cô đột ngột bỏ ngang công việc, ngược lại còn quan tâm đến tình trạng bệnh của cô, hỏi cô có cần nghỉ ngơi thêm vài ngày hay không.
Thẩm Luyện tự thấy chắc là không đến mức nghiêm trọng, hơn nữa cô cũng đang rất cần tiền, nên lập tức nói không cần, ngày mai chắc sẽ đỡ thôi.
Trịnh Đinh Vũ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn cô nghỉ ngơi cho tốt.
Tuy nhiên, sức mạnh của vi khuẩn lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Thẩm Luyện. Sau một giấc ngủ nữa, cô không những không khá lên mà còn bắt đầu sốt cao.
Lúc thì rét run, lúc lại nóng bừng, đầu choáng váng đến mức buồn nôn. Thẩm Luyện tắt chuông báo thức buổi sáng, qua loa ăn chút bánh mì để sẵn trong chiếc hộp bên giường, uống thuốc cảm với nước lạnh, rồi mệt đến mức thiếp đi trong cơn khó chịu.
Giấc ngủ ấy khiến cô mê man như mất ý thức, không biết trời đã sáng hay tối.
Mãi đến khi trong cơn mơ màng, cô lờ mờ nghe thấy giống như có ai đó đang gọi tên mình: "Thẩm Luyện... Thẩm Luyện..."
Cô khó khăn mở mắt ra, thấy quầng sáng chói trên trần nhà đang nhòe đi thành từng làn sóng. Gương mặt trắng trẻo dịu dàng ngược sáng của Trịnh Đinh Vũ hiện lên giữa hư không, thanh khiết như thần linh.
Cô cứ ngỡ mình đang mơ, ngẩn ngơ thì thầm một câu: "Trịnh Đinh Vũ..."
Trịnh Đinh Vũ đưa tay vuốt nhẹ trán cô, hỏi: "Em ổn chứ?"
Đôi tay nàng mang theo cái lạnh từ ngoài vào, áp lên cơ thể vẫn còn nóng bừng của Thẩm Luyện, mang đến cho cô một khoảnh khắc mát mẻ, dễ chịu, chân thật.
Thẩm Luyện chợt tỉnh táo lại — đây không phải là mơ!
Cô vội vàng chống tay gắng gượng ngồi dậy, nhưng Trịnh Đinh Vũ nhanh tay ấn cô nằm xuống, cau mày hỏi: "Em làm gì vậy?"
Lần *****ên cô thấy Trịnh Đinh Vũ cau mày, lộ ra vẻ không vui như vậy.
Thẩm Luyện bỗng cảm thấy hơi mất tự tin, khàn giọng hỏi:"Quản lý, sao chị lại đến đây? Em... phòng em rất bừa bộn."
Người cũng rất hôi.
Không tắm, không rửa mặt, không đánh răng, mồ hôi thì đầm đìa cả người, dù mũi đang nghẹt cứng nhưng vẫn thoáng ngửi được mùi chua lợn cợn trong không khí.
Huống hồ, người bạn cùng phòng lại ở bẩn. Ban đầu hai bên đã thỏa thuận là rác ai người nấy tự đem ra ngoài, mỗi ngày thay phiên nhau quét dọn, vậy mà bạn cùng phòng cứ cố tình không làm. Thẩm Luyện thấy không chịu nổi nữa, sau khi nhịn để dọn dẹp liên tục nửa tháng, cuối cùng cũng nổi cáu: Mày không làm thì tao cũng không làm, để xem ai nhịn được lâu hơn ai.
Thế là, trong căn phòng chỉ rộng năm sáu mét vuông ấy, chất đống rác rưởi từ đồ ăn vặt và mì gói hơn nửa tháng trời, gần như biến thành sân chơi của chuột và gián, đến mức không còn chỗ nào để đặt chân xuống nữa.
Thẩm Luyện cảm thấy xấu hổ.
Trịnh Đinh Vũ đứng dậy, vén rèm giường của cô lên và cố định lại, đưa mắt nhìn quanh phòng mấy lượt nhưng không bình luận gì. Nàng chỉ giải thích: "Tối nay em không đến làm thêm, chị gọi điện em cũng không nghe máy, lo quá nên chị đến theo địa chỉ em ghi lúc mới vào làm để xem tình hình thế nào."
"Em vẫn đang còn sốt, đã ăn gì chưa?"
Thẩm Luyện áy náy nói: "Xin lỗi chị, em ngủ say quá nên không nghe thấy chuông."
Trịnh Đình Vũ đáp: "Không sao đâu." Rồi lại hỏi lần nữa: "Em ăn gì chưa?"
Thẩm Luyện nói: "Em ăn rồi, sáng nay trước khi uống thuốc em có ăn một cái bánh mì."
Trịnh Đinh Vũ lại nhíu đôi mày xinh đẹp: "Giờ là buổi tối rồi đấy, em chăm sóc bản thân kiểu vậy à." Nàng dường như khẽ thở dài, nói: "Bạn cùng phòng của em ra ngoài cũng không thèm khóa cửa à, chìa khóa đâu? Đưa cho chị, chị ra ngoài mua chút đồ ăn cho em."
Thẩm Luyện ngượng ngùng, nhẹ nhàng từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn chị, em ăn tạm chút gì đó là được rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!