Liệu có ai thật sự xót xa cho cô không?Như mong muốn của Thẩm Luyện, Trịnh Đinh Vũ thật sự là một người thân thiện và dễ gần, thậm chí còn tốt hơn cả những gì cô từng hình dung về một người lạ tử tế.
Nàng nhận cô vào làm, sắp xếp ca làm việc dựa theo thời gian lên lớp của cô, và trong suốt quá trình làm việc sau đó, nàng luôn không ngừng hỗ trợ cô.
Nàng tự mình dạy cô làm quen với tên các nguyên liệu và một số câu thoại thường dùng trong công việc hằng ngày, chỉ cho cô những khác biệt văn hoá giữa Trung Quốc và Nhật Bản, cũng như cách để hoà nhập hơn với vài người Nhật lớn tuổi trong bếp.
Ngoài bếp trưởng, phụ bếp và ba nhân viên phục vụ là người Nhật, những nhân viên còn lại đều giống như Thẩm Luyện, là du học sinh Trung Quốc vừa học vừa làm, tuổi tác có lớn có nhỏ, một số đã làm việc ở nhà hàng này được một hai năm.
Trước khi ra nước ngoài, Thẩm Luyện cũng được xem là kiểu con gái "tay không dính nước xuân", lớn lên trong sự bao bọc đủ đầy. Cũng không hẳn vì bố mẹ quá cưng chiều, chỉ là so với việc để cô tốn thời gian vào việc nhà, bố thà để cô nghe thêm vài bài nghe, làm thêm mấy đề luyện thi, để lúc cô đạt điểm cao trong kỳ thi, ông có thể mang ra khoe với người này người kia, nở mày nở mặt hơn một chút.
Còn mấy việc nhà mà nói, dù sao cũng đều là của người phúc ta, suy cho cùng thì ông chưa bao giờ động tay vào, chỉ giỏi sai vặt mẹ cô làm này làm nọ.
Mà mẹ cô lại cứ cam chịu nghe theo.
Cho nên, chuyện bếp núc đối với Thẩm Luyện gần như là lần đầu tiếp xúc thật sự. Mới bắt đầu đi làm, cô vụng về lóng ngóng, luống cuống tay chân cũng là điều khó tránh.
Chậm chạp, lên nhầm món còn xem như là chuyện nhỏ, nhưng va vào người khác, làm đổ đồ, trượt tay làm vỡ chén bát, thỉnh thoảng cũng xảy ra.
Có những hôm đồng nghiệp cùng ca nóng tính không kiềm chế được mà than phiền, cáu gắt, nhưng Trịnh Đinh Vũ, người có quyền đánh giá cô, lại chưa bao giờ trách móc lần nào.
Nàng luôn lặng lẽ rót thêm nước vào những cốc nước trống khi mọi người bận không rảnh tay, luôn đứng ra giải vây cho Thẩm Luyện mỗi khi cô mắc lỗi: "Không sao đâu, để tôi làm cho."
"Không sao, để tôi dọn."
"Không sao, cho em ấy thêm chút thời gian đi. Cái đĩa vừa bị vỡ, tôi sẽ trừ vào lương của mình cũng được."
Nàng luôn xử lý mọi chuyện đầy nhẹ nhàng và tự nhiên, nhưng Thẩm Luyện lại không muốn mang ơn ai.
Sau lần đầu mắc sai sót, khi tan ca cô cố tình ở lại thêm mười phút, đợi tất cả mọi người trong cửa hàng đều đã ra về, rồi mới tìm đến Trịnh Đinh Vũ để xin lỗi, ngỏ ý muốn tự bồi thường thiệt hại cho bộ bát đũa vừa bị làm vỡ.
Dù lúc đó trong túi cô không còn bao nhiêu tiền, cuộc sống thật ra cũng khá bế tắc và khó khăn.
Nhưng Trịnh Đinh Vũ chỉ mỉm cười và nói: "Không sao đâu, người mới ai cũng vậy cả, cứ quen dần rồi sẽ tốt hơn thôi, ai cũng từng trải qua giai đoạn đó mà. Chị là quản lý cửa hàng, cũng nhận em vào làm, nên có trách nhiệm với em cũng là điều đương nhiên."
"Trước đây chị Lâm và họ cũng như vậy mà." Chị Lâm là nhân viên phục vụ lớn tuổi nhất và làm lâu năm nhất trong bếp của quán.
"Huống chi," Trịnh Đinh Vũ tắt cầu dao điện, cắt nguồn điện ngoài những thiết bị cần thiết trong quán, quay lại nhìn Thẩm Luyện rồi bỗng cười đầy ranh mãnh: " Chắc em cũng không muốn chị bù tiền mãi đâu, đúng không?"
Trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt trắng trẻo của nàng vừa dịu dàng vừa tinh nghịch.
Thẩm Luyện nuốt nước bọt, đôi môi đỏ thường nghiêm nghị mím chặt cũng thả lỏng đôi chút.
"Không đâu." Cô trịnh trọng nói.
Trịnh Đinh Vũ lập tức mỉm cười: "Vậy thì tốt quá. Được rồi, mau đi thôi, nếu muộn hơn nữa, em sẽ không kịp chuyến tàu điện đâu." Nói xong, nàng bước ra khỏi nhà hàng. Khi Thẩm Luyện cũng đã bước ra ngoài, nàng khóa kỹ cửa hàng, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, lấy một vật hình ống mềm từ túi đeo vai ra, đưa cho Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện hơi sững người, không vội nhận lấy.
Trịnh Đinh Vũ nâng cằm ra hiệu cô nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên bàn tay phải đã nứt nẻ và sưng đỏ rõ rệt của Thẩm Luyện, nhẹ nhàng nói: "Kem dưỡng tay đấy, khi nào nhớ thì bôi nhiều vào nhé, thử xem, có thể sẽ giảm bớt phần nào."
Trong khoảnh khắc ấy, tim Thẩm Luyện như bị một thứ gì đó bất ngờ nắm chặt.
Cô sinh ra ở miền Nam, chưa từng trải qua những mùa đông thật sự có tuyết rơi ở trong nước. Đến Nhật Bản rồi, không chỉ phải chịu cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông nơi đây trong tháng này, cô còn phải thường xuyên rửa khay nướng trong bếp, tiếp xúc nhiều với nước khiến cơ thể không kịp thích nghi, và thế là lần *****ên trong đời cô bị nứt da.
Nhưng đời sống tha hương vốn khắc nghiệt, chịu khổ cũng là việc khó tránh khỏi, nên cô không bận tâm xử lý nhiều.
Có quá nhiều chỗ trong cuộc sống đang rách toạc, cô chẳng còn hơi sức đâu mà vá víu thêm.
Vậy mà Trịnh Đinh Vũ lại để ý đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!