Toàn hoàn vănTang lễ là do Hạ Vân giúp đỡ lo liệu cùng.
Thẩm Luyện với tư cách là người vợ góa của Trịnh Đinh Vũ đã tham dự toàn bộ buổi lễ tiễn biệt. Cô tắm rửa, thay y phục cho Trịnh Đinh Vũ, tiếp đón những người đến viếng, túc trực bên linh cữu, nâng bài vị suốt ba ngày tang lễ. Từ ngày đầu đến ngày thứ ba, cô luôn thể hiện sự chín chắn, điềm tĩnh và đúng mực, đau thương nhưng không bi lụy, lễ nghĩa đầy đủ, hoàn toàn không hề thất thố.
Cô không sợ miệng đời, nhưng cô không muốn lựa chọn của Trịnh Đinh Vũ bị người đời nghi ngờ.
Cô từng nói, cô sẽ luôn là niềm kiêu hãnh của nàng.
Cô vẫn luôn giữ được sự đoan trang và điềm tĩnh cho đến chiều ngày thứ ba, khi nghi lễ bước vào phần cuối cùng
- nhìn mặt lần cuối.
Sau khi tất cả khách viếng đã dâng hoa, cô khẽ ***** quan tài băng, một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, ngắm nhìn gương mặt của Trịnh Đinh Vũ.
Cô dùng ánh mắt khắc họa thật sâu từng đường nét.
Bảo bối của cô đã được trang điểm, hàng mi cong như cánh bướm khẽ rũ xuống, khóe môi hơi cong lên, tựa như chỉ đang chìm vào một giấc mộng say nồng khó thể tỉnh lại.
Nàng rất xinh đẹp, vẫn như lần đầu gặp gỡ, như thuở ban đầu, là dáng vẻ khiến cô rung động.
Bên cạnh có nhân viên thông báo với Hạ Vân rằng đã đến giờ, phải đưa vào phòng hỏa táng.
Thẩm Luyện biết, đây chính là lần gặp cuối cùng trong kiếp này.
Vẫn có những giọt nước mắt không thể kìm lại tuôn ra từ mắt cô, cô vẫn không giữ được bình tĩnh.
Cô không thể kiềm chế được, hai tay siết chặt lấy thân quan tài băng, không chịu để nhân viên đẩy đi.
Cô cúi đầu, qua lớp kính của mặt quan tài, hôn lên trán và môi Trịnh Đinh Vũ lần cuối, âm thầm cầu nguyện trong lòng: "Trịnh Đinh Vũ, đừng quên em."
"Đinh Vũ, cục cưng, những gì còn nợ chị, em vẫn chưa trả hết, kiếp sau nhất định phải để em tìm được chị, để em trả lại cho chị, được không?"
"Đinh Vũ..."
"Trịnh Đinh Vũ..." Cô bật lên một tiếng khóc, gào thét trong lòng: Trịnh Đinh Vũ, hãy đáp lại em một lần nữa, nhìn em thêm một lần nữa thôi.
Trịnh Đinh Vũ...
Hạ Vân ôm chầm lấy cô, kéo cô ra.
"Thẩm Luyện, Thẩm Luyện, em bình tĩnh lại, đừng như vậy." Giọng Hạ Vân cũng nghẹn ngào trong tiếng khóc.
Bàn tay Thẩm Luyện dùng để ngăn lại buông xuống, cô quỵ gối xuống trong vô lực.
Cô hiểu, cô biết, cô không thể làm được gì cả.
Cũng không nên làm gì cả.
Cô dõi theo Trịnh Đinh Vũ rời đi, dõi theo sự biến mất của nàng, dõi theo cánh cửa phòng hỏa táng khép lại, dõi theo ngọn lửa lớn ấy nuốt chửng thân hình của Trịnh Đinh Vũ.
Đau như khoét tận xương tủy, nước mắt tuôn như mưa.
Cô cắn chặt tay phải của mình, toàn thân run rẩy, khóc không thành tiếng, máu đỏ tươi chảy dài từ cổ tay xuống. Hạ Vân hoảng hốt, muốn kéo cô ra nhưng kéo thế nào cũng không được, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay cô, khóc cùng cô.
"Đừng khóc."
"Đừng phát ra tiếng, chị Hạ, để chị ấy ra đi thanh thản một chút." Cô run rẩy cầu xin.
Hạ Vân quay đầu đi, lấy tay bịt miệng, nước mắt giàn giụa.Ngày hôm đó, cuối cùng, Hạ Vân đã ở bên cô, cùng cô đến Odaiba, làm theo di nguyện khi còn sống của Trịnh Đinh Vũ, rải tro cốt của nàng xuống vịnh Tokyo, nơi từng chứng kiến họ cùng nhau chờ đợi trong màn đêm, ngẩng đầu ngắm pháo hoa bay lên, xé toạc bóng tối trong khoảnh khắc ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!