"Nhưng vẫn còn bốn viên, phải không?"Tâm sự trước lúc vào chương, mong các bạn bỏ chút thời gian ra đọc nhé: Thật ra, đọc đến chương này, chắc hẳn mọi người biết được kết cục như thế nào rồi đúng không. Nhưng cho mình ích kỷ mong mọi người không spoil cái kết nhé, cứ bảo đây là một bộ truyện hay, đáng để đọc và suy ngẫm, đừng spoil cái kết vì nếu biết trước sẽ khiến rất nhiều người, có lẽ, sẽ bỏ lỡ một bộ truyện hay.
Các bạn đọc đi cùng mình từ những năm đầu chập chững edit, hình như là từ 2021 thì phải, đều biết gu truyện mình chọn edit thường sẽ nghìn truyện như một, thể loại hiện đại, ngọt (đan xen chút ngược cho có gia vị cũng được), và quan trọng là HE.
Nhưng mình là người thích trải nghiệm, thích edit những bộ truyện vẫn đang viết, theo từng chương, vì mình hoặc các bạn, sẽ không biết trước bản QT thế nào như các bộ truyện đã viết xong rồi mới được edit, thế là vừa edit vừa đọc trong tâm thế hồi hộp, không ai biết trước. Tất nhiên sẽ có những bộ truyện hay, những bộ truyện dở, mình chấp nhận.
Về phần truyện này, xem như bóc trúng síc rịt cuộc đời đi ha =))) Trình tự làm việc của mình sẽ là : Edit > Gửi bạn Vy beta > Xem bản beta rồi cập nhật vào bản edit nếu hợp lý > Đọc lại hoàn chỉnh chương cần đăng một lần nữa > Đăng chương > Sau khi hoàn thành truyện, sẽ quay lại đọc trọn bộ một lần nữa với tâm thế độc giả, để xem chỗ nào câu văn lặp ý, lủng củng, sẽ chỉnh sửa lại để trọn vẹn một bản edit cho mọi người cùng đọc.
Nhưng đối với truyện này, từ chương 15 trở đi, mình xin phép không tiến hành các trình tự trên, chỉ là bản edit rồi qua beta chỉnh sửa, sẽ không có các bước đọc lại vì mình thật sự, thật sự SẼ KHÔNG BAO GIỜ đọc lại bộ truyện này lần thứ hai. Bộ truyện này sẽ luôn là ký ức đẹp trong lòng mình, không bao giờ phai, vì cơ bản thật sự rất hay, nên đọc để thấu.
Nên sẽ có những lỗi cơ bản như "cô", "nàng" đảo lộn, hoặc tên nhân vật "Trịnh Đinh Vũ" mà vẫn lỗi thành "Trịnh Đình Vũ", mong các bạn hoan hỉ, bỏ qua.
Có thể do không đọc lại, câu văn sẽ có chỗ nào đó lủng củng, nhưng dù mình có đọc lại hay không, vẫn qua một lớp beta rồi, nên các bạn cũng yên tâm, nhưng cũng hoan hỷ giúp mình nhé. Vì mình lỡ khui trúng síc rịt cuộc đời rồi =))
Chúc các bạn đọc tiếp vui vẻ, đây là một bộ truyện đáng đọc. Đã đi đến đây rồi, còn lại 2 chương cũng ngắn thôi, chẳng lẽ lại dừng bước, nhỉ?
----------
Không nhớ đã đến bệnh viện thế nào, suốt quãng đường, Thẩm Luyện mơ màng, chỉ liên tục xem lại và phủ nhận kết quả chẩn đoán mà Hạ Vân nói với mình.
Sao có thể là ung thư tụy được, sao có thể đã di căn đến mạch máu, không còn cơ hội phẫu thuật nữa, sao có thể chứ?!
Cuối năm ngoái, vì Trịnh Đinh Vũ hay bị đau lưng, đau dạ dày nhiều hơn, nên Thẩm Luyện rất lo lắng, liên tục thúc giục, suýt nữa thì giận Trịnh Đinh Vũ, nên đầu năm nay nàng mới chịu đi khám sức khỏe tổng quát có trọng điểm một lần. Lúc đó họ đã xét nghiệm rất nhiều chỉ số máu, làm nội soi dạ dày, chụp CT vùng bụng, ngoài việc đúng là có viêm dạ dày cần điều trị cẩn thận, chẳng phải mọi thứ khác đều bình thường sao?
Sao có thể tự nhiên xuất hiện một khối u chiếm vị trí lớn và nghiêm trọng đến vậy chứ?
Những thiết bị tinh vi đó, những bác sĩ làm kiểm tra đó đều mù hết rồi sao? Nói bậy, nhảm nhí, chẩn đoán sai, nhất định là chẩn đoán sai rồi!
Hai tay Thẩm Luyện vô thức run rẩy.
Bệnh viện này không được, đổi sang bệnh viện khác là ổn thôi, đổi bệnh viện khác thì sẽ không sao cả.
Thẩm Luyện cố tỏ ra bình tĩnh, hai tay siết chặt vào nhau, lặp đi lặp lại những lời an ủi, thuyết phục bản thân.
Khi cô đến bệnh viện, mặt trời đã bị mây xám che khuất, trời tối đi khá nhiều, sảnh chờ trắng toát, chói mắt của bệnh viện, không gian trống trải, lặng ngắt, chỉ còn lại vài người.
Trịnh Đinh Vũ ngồi đơn độc và lặng lẽ trên hàng ghế chờ, Hạ Vân đứng trước mặt nàng, nét mặt đầy ẩn nhẫn.
Chỉ trong vỏn vẹn tám ngày, cục cưng của cô đã gầy đi rất nhiều rồi.
Thẩm Luyện cố nén nước mắt suốt quãng đường, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Trịnh Đinh Vũ, nước mắt lại trào ra không thể kiểm soát được.
Cô chạy nhanh về phía Trịnh Đinh Vũ, ôm chặt nàng vào lòng, tiếng nấc nghẹn không thể kiềm chế tuôn ra.
Trịnh Đinh Vũ dường như hơi cứng người một chút, nhưng không đẩy cô ra, cũng không đáp lại cái ôm, chỉ khẽ tựa đầu vào bụng cô, yên lặng thở trong lòng cô, không nói gì.
Thẩm Luyện nghiến răng cố nén tiếng khóc run run, nghẹn ngào hỏi Hạ Vân: "Kết quả xét nghiệm ra chưa ạ? Bác sĩ nói thế nào?"
Hạ Vân đưa báo cáo cho Thẩm Luyện, nhẹ nhàng lắc đầu, thất vọng nói: "Cũng giống như những gì tôi đã nói qua với em trong điện thoại."
Khối u quá lớn, lại bao quanh mạch máu, không còn cơ hội phẫu thuật nữa. Nếu không hóa trị, có thể chỉ còn hai đến ba tháng; nếu hóa trị thì cũng chỉ có thể nói là, có thể sống được ngày nào hay ngày nấy.
Cô ấy không nỡ nói lại một lần nữa trước mặt Trịnh Đinh Vũ, vì điều đó chẳng khác gì bản án tử hình.
Thẩm Luyện không thể tin nổi, cô đưa tay nhận lấy báo cáo, *****ên nhìn tên, rồi đọc chẩn đoán, từng dòng, từng chữ một đầy cẩn thận, trên trang giấy trắng đen đó là tên Trịnh Đinh Vũ, là kết quả chẩn đoán mà Hạ Vân đã nói.
Chút hy vọng ít ỏi cuối cùng vỡ tan, cơ thể Thẩm Luyện trở nên mềm nhũn, hai tai ù ù như có tiếng vang.
Móng tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng đứng vững, nhẹ nhàng ***** sau gáy Trịnh Đinh Vũ trong lòng, thì thầm an ủi: "Không sao đâu, bác sĩ bệnh viện này chẩn đoán sai rồi, chúng ta sẽ đổi sang bệnh viện khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!