Chị rất tự hào, người yêu của chị là emĐại học Tokyo không có ký túc xá nội trú, ngay cả ký túc xá gần nhất cũng cách khuôn viên một đoạn đường. Thẩm Luyện không đăng ký ở ký túc xá, so với việc tiêu tiền vào phí ký túc xá, cô thà dùng số tiền đó để chi trả cho chi phí đi lại hơn.
Khai giảng xong, cô bắt đầu cuộc sống mỗi ngày đều đặn đi đi về về giữa quận Bunkyō và quận Shinjuku, không chút phiền hà.
Đại học Tokyo đã miễn cho cô một nửa học phí, Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ cũng đã chấp thuận đơn xin học bổng JASSO của cô, cấp cho cô 48.000 yên mỗi tháng. Cộng thêm học bổng 190.000 yên mỗi tháng từ một tập đoàn thương mại mà cô xin được, về mặt sinh hoạt, ngoại trừ việc vẫn chưa thể bù được phần tiền thuê nhà lẽ ra do cô chi trả cho Trịnh Đinh Vũ ra, cuối cùng cô cũng có thể tự lo liệu cơ bản cho bản thân, không còn là gánh nặng quá lớn với Trịnh Đinh Vũ nữa.
Nhưng để có thể sớm trả hết khoản nợ vay của Trịnh Đinh Vũ trước đây, đồng thời giúp tài chính của mình dư dả hơn một chút, để những lúc cùng Trịnh Đinh Vũ ra ngoài thư giãn vào dịp nghỉ, cô có thể san sẻ nhiều hơn, ít nhất là lo được phần chi phí của bản thân. Thẩm Luyện vẫn kiên trì vừa học vừa làm.
Mỗi tuần cô học năm ngày, trừ những hoạt động câu lạc bộ buổi tối bắt buộc, ít nhất ba buổi tối cô đều làm việc tại cửa hàng.
Vì vậy, vào những ngày trong tuần, thời gian cả hai có thể ở bên nhau không nhiều, chỉ vỏn vẹn ba đến bốn tiếng ngắn ngủi mỗi tối sau khi tan làm, trước lúc ngủ. Nhưng không ai than phiền, không ai cảm thấy đối phương ở bên mình quá ít, cuộc sống quá tẻ nhạt hay công việc quá vất vả.
Cũng có những lúc mệt đến mức đứng trên tàu điện ngầm thôi cũng muốn ngủ gục, nhưng mỗi ngày tan làm về, khi đứng bên đường, ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ, thứ ánh sáng chỉ có thể được thắp lên khi người kia về nhà trước, thì mọi mệt mỏi bỗng chốc tan biến, tinh thần lại bừng tỉnh.
Dù chỉ là cùng ngồi trước bàn học làm bài tập hay hoàn thành báo cáo công việc, không ai nói lời nào, lúc thư giãn chỉ ngồi lơ đãng một chút, chống cằm lặng lẽ nhìn góc nghiêng của đối phương, nhưng cả hai đều cảm thấy hạnh phúc, bình yên và mãn nguyện.
Tháng tám của năm đó, con gái Hạ Vân tổ chức sinh nhật, Hạ Vân mời các nàng đến nhà dùng bữa.
Trước khi đi, Thẩm Luyện khát nước, uống nước trong phòng khách, còn Trịnh Đinh Vũ tựa vào bàn ăn chờ cô.
"Chị có thể nói với Hạ Vân về mối quan hệ của chúng ta được không?" Trịnh Đinh Vũ bỗng hỏi.
Thẩm Luyện ngạc nhiên. Cô giữ nguyên tư thế ngửa đầu uống nước trong hai giây, khẽ chớp mắt, rồi đặt cốc xuống, do dự nói: "Không sao chứ?"
Cô vẫn còn sợ những chuyện từng xảy ra trong quá khứ.
Trịnh Đinh Vũ không hiểu, hỏi: "Em đang nói về mối quan hệ nào vậy?"
Đầu ngón tay cầm cốc nước của Thẩm Luyện thoáng trắng bệch, cô nói: "Chị Hạ Vân có thể sẽ phản đối, hoặc... hoặc biết chuyện rồi sẽ không còn thân với chị nữa?"
Cô biết, với nhiều người, tình yêu của họ chẳng khác gì việc trái với chuẩn mực, sẽ bị phán xét và bàn tán.
Mối quan hệ giữa người với người, nói chắc thì rất bền chặt, giống như lời nói gói vàng. Nhưng nói mong manh cũng rất mong manh, chỉ vì một câu nói cũng có thể tan vỡ. Còn trong cộng đồng người Hoa ở Nhật, nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn.
Cô không muốn ảnh hưởng đến Trịnh Đinh Vũ, cũng không muốn Trịnh Đinh Vũ bị tổn thương vì điều đó.
Trịnh Đinh Vũ mỉm cười, tiến lại gần, lấy cốc nước từ tay Thẩm Luyện, bình thản nói: "Nếu chị ấy vì chuyện đó mà không còn tốt với chị nữa, thì chứng tỏ mối quan hệ từ trước đến nay của bọn chị cũng không thật sự thân thiết. Sớm nhận ra một người như vậy cũng là chuyện tốt mà, phải không?"
Đôi mắt Thẩm Luyện bỗng chốc sáng lên, tim đập thình thịch, như mây mù tan biến, bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm và sáng tỏ.
Trịnh Đinh Vũ giơ tay nhẹ lau son môi dính trên mép cốc của Thẩm Luyện, dịu dàng nói: "Thẩm Luyện, chị không sao cả. Chị luôn tin rằng tình yêu của chúng ta không hề kỳ lạ, cũng không kém cạnh bất kỳ ai khác."
"Chị rất tự hào, cũng rất hãnh diện khi người yêu của chị là em." Nàng nhìn sâu vào mắt Thẩm Luyện, khen ngợi: "Là người xinh đẹp, xuất sắc như em."
Lòng Thẩm Luyện trào dâng muôn vàn cảm xúc dịu dàng, đôi mắt không khỏi rưng rưng. Dường như trong ánh nhìn ngưỡng mộ, lời yêu thương trìu mến và từng chút yêu thương mà Trịnh Đinh Vũ dành cho, chiếc sống lưng từng bị người khác dùng lời lẽ dơ bẩn, ánh mắt lạnh nhạt làm gãy đổ ấy, giờ đây từng dần được hồi sinh, vững vàng đứng thẳng trở lại.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay Trịnh Đinh Vũ, khàn giọng hứa hẹn: "Em sẽ luôn cố gắng để trở thành niềm tự hào của chị."
Trịnh Đinh Vũ mỉm cười dịu dàng, nói: "Không cần đâu, Thẩm Luyện, em chỉ cần là chính mình là được rồi."
Nàng chớp mắt một cái, có chút ranh mãnh: "Em làm việc của em, chị kiêu ngạo là việc của chị, hai chúng ta không xen vào chuyện của nhau."
Thẩm Luyện cầm lòng chẳng đặng vừa khóc vừa cười, một tay nắm chặt tay Trịnh Đinh Vũ, tay kia vòng qua vai nàng, cúi đầu để đôi môi cả hai hòa quyện, làm loang cả son môi.
Ngày hôm đó, họ biết giữ chừng mực, chỉ dừng lại ở mức nhẹ nhàng, không để muộn giờ. Sau bữa ăn, khi chuyện trò vui vẻ, Hạ Vân lại một lần nữa đùa bảo Trịnh Đinh Vũ tìm người yêu, nàng đã tự nhiên thẳng thắn thú nhận về mối quan hệ tình cảm giữa cả hai với Hạ Vân.
Trái ngược với dự đoán, Hạ Vân lại không quá bất ngờ.
Cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, thở dài một hơi, vẻ mặt như thể "quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!