Thật ra, có lẽ là yêu từ cái nhìn *****ênVừa mới xác lập quan hệ yêu đương, ngoài việc ngầm có thêm nhiều tiếp xúc thân mật tự nhiên hơn, Trịnh Đinh Vũ sẽ bất ngờ ôm Thẩm Luyện từ phía sau khi cô đang làm bữa sáng, hôn nhẹ lên vai cô. Còn về phần Thẩm Luyện, khi cả hai cùng xem anime, cô sẽ âu yếm ôm Trịnh Đinh Vũ vào lòng, cọ cọ sau gáy nàng, cuộc sống nhìn chung không có thay đổi gì lớn.
Thẩm Luyện vẫn ngủ trên đệm trải dưới sàn phòng khách tầng một.
Giữa tháng Ba, đợt không khí lạnh bất ngờ quay lại Tokyo, nhiệt độ đột ngột giảm gần mười độ.
Vào những buổi sáng cả hai đều phải đi làm, Thẩm Luyện và Trịnh Đinh Vũ sẽ cùng ăn sáng. Lúc nghe tin tức thời sự buổi sáng phát ra từ chiếc radio trên bàn trà gần đó, Thẩm Luyện than phiền: "Mấy hôm trước vừa mới thay chăn mỏng, giờ có vẻ lại phải đổi lại rồi, thật phiền quá đi."
Trịnh Đinh Vũ uống một ngụm sữa, nhìn cô, đôi mắt chợt cong lên như đang cười.
Thẩm Luyện không biết nàng đang cười gì, nhưng vừa thấy nàng cười, cô đã không kìm được, cũng cong môi cười theo: "Chị cười gì vậy?"
Trịnh Đinh Vũ nói: "Vậy thì đừng đổi lại nữa, cất hết đi."
Thẩm Luyện chưa kịp phản ứng: "Hả?"
Trịnh Đinh Vũ cúi đầu uống thêm một ngụm sữa, khẽ hỏi: "Em không muốn ngủ trên giường à?" Đôi tai lộ ra ngoài không khí đã ửng đỏ rõ rệt.
Mắt Thẩm Luyện lập tức sáng lên.
Tất nhiên là cô muốn rồi, nhưng vẫn luôn không dám mở lời. Cô sợ quá vội vàng, sợ Trịnh Đinh Vũ chưa sẵn sàng.
Khoé môi cô không kìm được cong lên, đáp: "Em muốn chứ."
Bữa sáng cũng chẳng buồn ăn nữa. Cô đứng dậy, bất ngờ ôm lấy gối đi thẳng lên lầu, rồi lại quay xuống, bắt đầu tháo vỏ chăn, cuộn chăn, cuộn đệm dưới sàn, nhét hết vào trong tủ chứa đồ.
Trịnh Đinh Vũ sững người nhìn cô, không kìm được bật cười rồi đưa tay che mặt.
Không trêu người yêu vì sự nôn nóng ấy, nàng ngồi xuống sau lưng Thẩm Luyện, ôm lấy cô rồi hôn nhẹ lên má. Trước khi ra khỏi nhà, nàng cùng Thẩm Luyện đẩy ghế sofa và bàn trà về trước tivi, để phòng khách trở lại hình dáng ban đầu của một phòng khách bình thường.
Tối hôm đó, sau khi chúc nhau ngủ ngon và tắt đèn, trong phòng ngủ, cả hai nằm cạnh nhau.
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ lùng.
Thẩm Luyện nhìn lên trần nhà, nhắm mắt lại, tay chân đặt ngay ngắn, nhưng nơi đầu mũi vẫn vương vấn hương thơm nhè nhẹ, như mang theo hơi ấm từ Trịnh Đinh Vũ. Bên tai là tiếng thở đều đều của nàng, vừa xa vừa gần, mơ hồ như có như không. Tim Thẩm Luyện bắt đầu rối loạn, hoàn toàn không thể nào ngủ được.
Trong bóng tối lờ mờ, Trịnh Đinh Vũ khẽ bật cười. Như thể đã xoay người lại, nàng nhẹ giọng nói: "To quá đấy."
Thẩm Luyện khẽ đáp: "Dạ?"
Trịnh Đinh Vũ nói: "Tiếng tim em đấy."
Hơi nóng lập tức dồn lên mặt Thẩm Luyện. Cô siết nhẹ mười ngón tay đang đặt trên bụng dưới, lấy hết can đảm cũng xoay người lại, nhìn Trịnh Đinh Vũ, hỏi: "Vậy còn chị?"
Trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt Trịnh Đinh Vũ dịu dàng lấp lánh, như chứa cả một hồ nước trong veo.
Nàng mỉm cười đáp lại: "Hửm?"
Thẩm Luyện hỏi: "Tim chị đập không nhanh, không to sao?"
Trịnh Đinh Vũ tinh nghịch hỏi ngược lại: "Em không nghe thấy à?"
Cổ họng Thẩm Luyện khô khốc, khẽ nuốt nước bọt, nói với chất giọng khàn khàn: "Em không nghe thấy. Em... có thể lại gần nghe thử được không?"
Hàng mi Trịnh Đinh Vũ khẽ run, không nói gì, nhưng hồ nước trong mắt lại bồng bềnh gợn sóng.
Thẩm Luyện xem đó là sự đồng ý ngầm của nàng.
Cô dời người xuống, như một nàng tiên cá, chui hẳn vào trong chăn, dùng một tay ôm lấy lưng Trịnh Đinh Vũ, mặt áp sát vào ***** nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!