Chương 11: (Vô Đề)

Thích emTháng 11 năm đó, vào đầu tháng, Thẩm Luyện tham gia kỳ thi EJU lần thứ hai. Lần này, cô cảm thấy mình làm bài khá ổn.

Việc ôn thi tạm thời không còn chiếm quá nhiều thời gian nữa, Thẩm Luyện lập tức tìm một cửa hàng tiện lợi gần quán nướng UGA để làm thêm trở lại, mỗi tuần không quá 28 tiếng.

Cửa hàng tiện lợi sắp xếp cho Thẩm Luyện làm năm buổi mỗi tuần, vậy nên cô có hai ngày tương đối rảnh rỗi. Nếu trùng với ngày nghỉ của Trịnh Đinh Vũ, cả hai sẽ cùng nhau khám phá và dạo chơi quanh khu vực gần đó.

Sau khi đã đi qua nhiều con đường, dạo qua nhiều khu phố, Thẩm Luyện phát hiện ra rằng ở Nhật có một kiểu thiết kế đường phố không mấy phổ biến trong nước — Các ngã ba đường ở Nhật thường được thiết kế theo hình chữ Y, tức là tại điểm giao nhau sẽ tạo thành một khoảng đất trống hình tam giác rất rõ rệt. Những khoảng đất trống này có nơi chỉ đơn giản được dùng để đặt biển quảng cáo hoặc biển cảnh báo, có nơi được cải tạo thành mảng xanh công cộng, và cũng có những nơi, như trung tâm thương mại Shibuya 109, được xây dựng thành một công trình kiến trúc đặc biệt, trở thành điểm nhấn của khu phố.

Đây không phải là một phát hiện gì quá thú vị trong cuộc sống, nhưng sau khi Thẩm Luyện kể cho Trịnh Đinh Vũ nghe, nàng lại tỏ ra vô cùng hứng thú. Nàng đề nghị rằng cả hai có thể làm một cuốn sổ tay nhỏ, sau này mỗi lần ra ngoài gặp một ngã rẽ như vậy sẽ ghi chép lại một chút, coi như một phát hiện nhỏ trong cuộc sống. Đợi sau một thời gian dài, họ còn có thể thống kê xem đã đi qua bao nhiêu con đường ở Nhật, và ở Nhật có bao nhiêu ngã rẽ như thế.

Nàng nói đầy tùy hứng và tự nhiên, còn Thẩm Luyện lại say đắm mê mẩn.

Cô say mê ánh sáng và nét cười lấp lánh trong mắt Trịnh Đinh Vũ khi nàng nói những lời đó.

Cô thích tính cách luôn đầy tò mò và kiên nhẫn với cuộc sống, với mọi thứ của Trịnh Đinh Vũ, như thể thế giới nhàm chán này, qua đôi mắt và góc nhìn của Trịnh Đinh Vũ, cũng trở nên sinh động và đáng yêu hơn một chút.

Thẩm Luyện không quá thích thế giới này, nhưng cô thích cái cách Trịnh Đinh Vũ yêu thế giới này.

Nếu Trịnh Đinh Vũ yêu, vậy thì cô cũng có thể yêu thế giới này thêm một chút.

Cô thật sự rất muốn được cùng Trịnh Đinh Vũ sống như vậy mãi, cho đến tận cùng thế giới.

Khát khao đó, theo thời gian trôi qua cùng kết quả kỳ thi EJU được công bố, ngày càng mãnh liệt và khó kìm nén hơn.

Cô suy nghĩ, nếu Trịnh Đinh Vũ thật sự cũng có chút thích cô, nếu cô có thể đỗ vào Đại học Tokyo hoặc Đại học Kyoto, có một tương lai tương đối sáng sủa ở Nhật, liệu như vậy có thể coi là có chút tư cách để thích Trịnh Đinh Vũ, tỏ tình với Trịnh Đinh Vũ và được bên cạnh Trịnh Đinh Vũ không?

Cô đã nộp hồ sơ đăng ký, vừa hồi hộp vừa có chút sốt ruột chờ đợi kỳ thi tuyển sinh của hai trường vào tháng một và tháng hai.

Từng trang lịch được lật chậm rãi, trong sự nóng lòng của Thẩm Luyện, ngày cưới của một người bạn người Nhật của Trịnh Đinh Vũ đã đến trước—

Đầu tháng một, bạn mà Trịnh Đinh Vũ quen ở trường ngôn ngữ tổ chức đám cưới trong nước xong thì trở về Nhật, chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc cưới nhỏ tại một nhà hàng ở Ikebukuro, mời bạn bè và người thân đang ở Nhật đến dự.

Trịnh Đinh Vũ có trong danh sách khách mời.

Tối hôm đó, Trịnh Đinh Vũ đi dự tiệc, hôm ấy Thẩm Luyện không có ca ở cửa hàng tiện lợi, đoán là tiệc cưới cũng đã diễn ra gần nửa chặng đường, nên đã nhắn tin cho Trịnh Đinh Vũ nói sẽ đến đón nàng về nhà.

Trịnh Đinh Vũ nói: "Không cần đâu, không sao hết, chị chỉ uống một chút rượu thôi, không say đâu."

Thẩm Luyện không yên tâm, nên vẫn đi đến đó.

Lúc cô đến nơi, thời gian vẫn còn sớm, tầng trên nhà hàng thi thoảng vẫn vang lên tiếng cười nói của khách mời, có lẽ tiệc cưới vẫn chưa kết thúc. Lo Trịnh Đinh Vũ sốt ruột, cô không vội báo tin mà lặng lẽ kéo cao khăn quàng, che bớt cơn gió lạnh lùa vào mặt, đứng chờ bên đèn đường trước nhà hàng, vừa đợi vừa học từ vựng tiếng Nhật.

Không biết đã qua bao lâu, Trịnh Đinh Vũ nhắn hỏi: "Đi đường ổn chứ? Em sắp đến chưa?"

Thẩm Luyện không trả lời mà hỏi lại: "Tiệc cưới sắp kết thúc chưa?"

Trịnh Đinh Vũ nói: "Vẫn chưa."

Thẩm Luyện đáp: "Em vẫn chưa đến, có thể còn một chút nữa, nhưng chắc không đến muộn đâu, chị sắp xong thì báo em nhé."

Trịnh Đinh Vũ không trả lời cô.

Thẩm Luyện tưởng nàng bận việc nên tạm dừng, vừa mới cho điện thoại vào túi áo, lấy cuốn sổ từ vựng nhỏ ra chuẩn bị tiếp tục học thì nghe thấy tiếng giày cao gót vang đều đặn, không nhanh không chậm, phát ra từ cổng vào nhà hàng không xa.

Từ xa đến gần.

Thẩm Luyện vô thức ngẩng đầu nhìn, thấy ngay tại cầu thang nhà hàng cách đó vài bước, dưới ánh đèn mờ nhạt, Trịnh Đinh Vũ để tóc dài hơi xoăn buông xõa, khoác áo khoác dài, đeo túi bên vai, dáng người thướt tha, môi khẽ mỉm cười nhìn về phía cô.

Thẩm Luyện cũng vô thức mỉm cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!