Chương 8: Đại Trưởng Lão Tạp Dịch Thanh Vân Phong

Tề Minh cảm thấy hồi hộp, dù sao lúc trước hắn cũng được coi như là Mật thám Ma Tông, có điều đã bỏ chạy giữa đường.

Những đệ tử tạp dịch bị phát hiện rồi bị xử tử kia cũng coi như có dây mơ rễ má với Tề Minh.

Dĩ nhiên.

Nguyên nhân Mục Thanh làm trò xử tử một trăm linh tám đệ tử tạp dịch trước mặt mọi người, hiển nhiên là để dọa đệ tử tạp dịch của bốn viện lớn, để các đệ tử tạp dịch nảy sinh lòng kính sợ.

Còn về việc có ý đồ và mưu kế gì khác hay không.

Tạm thời Tề Minh cũng không rõ lắm.

Không bao lâu sau.

Một trăm linh tám thi thể trong viện tạp dịch Thanh Vân Phong đã được xử lý, trên mặt đất chỉ còn lại vết máu khô cạn, và mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí.

"Yêu cầu cơ bản của khảo hạch ngoại môn đó là cần phải đạt tới Luyện Khí tầng ba, cho nên những đệ tử chưa đạt đến Luyện Khí tầng ba càng nỗ lực tu luyện hơn nữa."

Dĩ nhiên rồi.

"Cho dù khác ngươi vẫn chưa đạt đến Luyện Khí tầng ba, không vào được ngoại môn Thanh Vân Phong, tuy rằng sẽ bị trục xuất khỏi Thiên Khải tông, nhưng cũng có thể gia nhập vào nhân gian thế tục giúp đỡ Thiên Khải tông xử lý những sản nghiệp ở nhân gian thế tục."Mục Thanh chắp tay sau lưng, dù vừa tự tay giết một trăm linh tám vị đệ tử tạp dịch, thế mà mặt không đổi sắc, giống như không để việc này trong lòng, tiếp tục nói:

"Tuy rằng hoàn cảnh trong nhân gian thế tục không tốt như Thanh Vân Phong, nhưng các ngươi vẫn có thể tiếp tục tu luyện."

"Nói không chừng gặp may còn có thể thành lập một thế gia tu hành."

"Trong vô số năm qua, Thiên Khải tông cũng có mấy vị sau khi bị trục xuất khỏi tông môn đã tìm được cơ duyên khác ở nhân gian thế tục. Từng bước quật khởi, cuối cùng trở thành một trưởng lão trong tông môn."

"Cho nên cho dù có thể nào, trên con đường tu hành không được dễ dàng từ bỏ, phải học được cách đi ngược dòng, vượt khó tiến lên, phải hiểu rõ đạo lý không tiến ắt lùi."

"Hôm nay nghe được lời dạy bảo của trưởng lão, chúng đệ tử thấm sau lời dạy."

"Đệ tử xin tuân mệnh."

…Các đệ tử tạp dịch ở bốn viện lớn nhao nhao nói lời khen tặng.

Tốt lắm, tốt lắm.Mục Thanh thoải mái cười to vài tiếng, ánh mắt lại dừng giữa những đệ tử tạp dịch, rồi lướt qua Tề Minh không có chút thu hút nào:

"Tề Minh, ngươi đi cùng ta đến chỗ này một chuyến."

Giải tán đi.Mục Thanh nhìn thật kỹ trong đôi mắt Tề Minh, rồi sau đó xoay người bỏ đi.

Tất cả giải tán.

Giải tán.

…Các trưởng lão tạp dịch hét lớn lên.

"Tề Minh, còn không nhanh đi theo sau."Một vị trưởng lão tạp dịch hơi quát lớn.

Đúng vậy.Tề Minh hành lễ, trong lòng thấy thấp thỏm, nhưng vẫn bước nhanh chân hơn, dưới ánh mắt chăm chú của đông đảo đệ tử tạp dịch, hắn nhanh chân đuổi kịp Mục Thanh rời khỏi đây.

"Vậy mà đại ca lại được đại trưởng lão Mục Thanh gọi đi."

"Đại ca chính là đại ca, không phải người chúng ta có thể so sánh."

"Cũng không biết đại trưởng lão Mục Thanh gọi đại ca đi là muốn làm cái gì?"

"Nhất định là chuyện tốt đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!