Chương 49: Trên Trời Rơi Xuống Một Tiêu Sư Điệt

Ngô lão bọn họ nhìn những tài nguyên này, mặc dù nghe thì không nhiều, thế nhưng cái này cần Tô Tử Húc tự mình xin với tông môn, nếu như biểu hiện của Tề Minh không tốt, thì những tài nguyên tiêu hao ở trên người Tề Minh, Tô Tử Húc cần phải bổ sung trở lại.

Hơn nữa.

Đây còn là quanh năm suốt tháng, cũng không phải chỉ là một hai lần.

Trên thực tế.

Ngô lão là từ đệ tử tạp dịch từ từ thăng cấp lên, bây giờ đã vượt qua đại năng giả Nguyên Anh cảnh, thế nhưng lại có chút túng quẫn, không thể bì được với các trưởng lão chân truyền khác.

Nói thật.

Nếu muốn để cho Ngô lão lấy những tài nguyên này ra, thật đúng là hắn có chút không nỡ, cho dù là Ngô lão có xin với tông môn, tông môn cũng không nhất định sẽ phê chuẩn.

Nghĩ tới đây.

Ngô lão cũng có chút nhụt chí.

Khụ khụ!Ngô lão ho nhẹ một tiếng, vẫn muốn thử một chút, nói:

"Tề Minh, thiên phú của ngươi quả thật là vô cùng thích hợp với Ngự Thú sư, mặc dù lão phu không thể cho ngươi quá nhiều tài nguyên, nhưng lão phu có thể tự mình chỉ điểm ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải đi đường vòng."

Đa tạ Ngô lão.Tề Minh chắp tay hành lễ, thật ra chính là đã từ chối khéo rồi.

Thôi được rồi!Ngô lão lắc đầu một cái, phất tay áo rời đi, cả người biến thành một đạo lưu quang, phá không mà đi, trong chớp mắt, liền biến mất ở phương xa.

Hiển nhiên.

Ngô lão đã không muốn tiếp tục ở lại nữa.

"Cung tiễn trưởng lão chân truyền."Xung quanh.

Mọi người hành lễ.

Từ Dạ, Lục Hải Sinh hai người bọn họ giương mắt nhìn Ngô lão rời đi.

Bọn họ cũng muốn được trưởng lão chân truyền nhìn trúng, thậm chí bọn họ có thể không cần tài nguyên.

Từ đầu đến cuối.

Ngô lão cũng chưa từng nhìn đến bọn họ.

Căn bản chính là coi thường.

"Phùng lão, ngài xem?"Tề Minh giương mắt nhìn Phùng lão.

"Cái tên tiểu tử nhà ngươi."Phùng lão có chút tức cười, nói:

"Quả nhiên là cái loại cá tính không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng, coi như là ta đã nhìn ra, thôi được rồi, đến lúc đó ta cũng sẽ đích thân xin với tông môn cho."

"Bảo đảm ngươi có thể lấy được tài nguyên, chỉ biết là còn nhiều hơn so với Tô lão."

Yên tâm đi.

Tạ ơn sư tôn.Tề Minh cúi người chào Phùng lão.

Ha ha ha!Phùng lão đắc ý phá lên cười, dư quang trong khóe mắt liếc nhìn Tô Tử Húc một cái, giống như đang nói, cái lão gia hỏa nhà ngươi còn muốn cướp đệ tử với ta sao, cút ra chỗ khác chơi đi.

"Xem ra giữa ta và ngươi không có duyên thầy trò rồi."Tô Tử Húc thản nhiên nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!