"Muốn vào thì nộp linh dược, không muốn vào thì cút, đừng lãng phí thì giờ của ta."
Ngươi!!!Vẻ mặt Từ Dạ lạnh lùng.
"Tề sư huynh chẳng chịu nói lý gì cả, rừng truyền thừa ở giữa bí cảnh Thiên Khôi, thế thì nó phải thuộc về mọi người, tất cả mọi người đều có tư cách đi vào chứ, vậy mà Tề sư huynh lại làm vậy, đúng là......"Đường Băng khẽ cau mày.
"Sao cứ vô lý thế nhỉ?"
Kiều Ngọc Tiên bĩu bĩu môi, nói:
"Trái lại ta lại cảm thấy Tề sư huynh rất đẹp trai, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Tề sư huynh chỉ dùng kiếm vẽ một đường thôi mà mọi người ở đây dù giận tím người nhưng đến giờ có ai dám bước qua ranh giới này đâu."
"Cái này gọi là có sức uy hiếp!"
Này......Đường Băng cả kinh, nàng nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt nàng là vẻ mặt tức giận của mọi người, nàng lại nhìn đến ranh giới được vẽ trên mặt đất, ngay cả Từ Dạ cũng chẳng dám bước qua.
"Tiểu tử này đúng là không tầm thường!"
Ông lão trong nhẫn không gian của Tiêu Phàm không khỏi khen ngợi,
"Tuổi còn trẻ mà đã quyết đoán đến vậy."
Sư phụ nói đúng.
Tiêu Phàm gật đầu, hết sức đồng tình,
"Hơn nữa, thực ra đệ tử cũng không tin chuyện về Truyền thừa Thiên Khôi lắm, có lẽ Tề sư huynh cũng không tin. Nếu không, với thực lực của Tề sư huynh, hắn đã vào đó tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện từ lâu rồi, làm gì có chuyện hắn tạo cơ hội cho mấy kẻ đồng môn này nữa."
"Đúng là khinh người quá đáng."
Xoạt! Lúc này. Giữa đám đệ tử tạp dịch, có một đệ tử tạp dịch khuôn mặt trắng nõn quát lớn một tiếng, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, hắn xông thẳng về phía Tề Minh.
"Nếu không ai dám xung phong đi đầu, vậy thì để ta."
Đệ tử tạp dịch này hét lớn một tiếng, thân pháp cũng không chậm, chỉ trong nháy mắt hắn đã vượt qua ranh giới do Tề Minh vạch ra, lao thẳng về phía rừng truyền thừa.
"Chẳng ngoan chút nào."Tề Minh lắc đầu.
Xoạt! Tề Minh chém ra một kiếm, một đạo kiếm khí màu xanh phá không, chém về phía đệ tử tạp dịch đó, đệ tử tạp dịch đó cũng nâng dao lên đỡ. Uỳnh một tiếng. Phù bảo Trường Đao trong tay hắn gãy làm đôi.Á!Không chỉ vậy.
Uy lực còn dư của kiếm khí còn để lại một vết thương máu tươi đầm đìa trước ngực hắn, hắn ngã xuống đất, không ngừng kêu la thảm thiết, đến một kiếm Tề Minh tiện tay chém ra thôi mà cũng không đỡ nổi.
"Hắn dám ra tay thật đấy!"
Ôi......
Mạnh thật đấy!
"Luyện Khí tầng ba cũng không đỡ nổi một kiếm của hắn."
"Đáng sợ quá, tàn nhẫn quá."
......Trong lòng mọi người hơi phát lạnh.
"Khương Thế Thành, đi thu linh dược của hắn, không nộp thì chém luôn."Tề Minh thản nhiên nói.Vâng!Khương Thế Thành rùng mình một cái, trong lòng run sợ nhưng đồng thời cũng nhịn không được nỗi kích động, hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới Tề Minh sư huynh lại có dũng khí đến thế, dám một mình đối đầu mười hai phong. Bá đạo quá đi. Thực sự không dám tưởng tượng.
Khảo hạch ngoại môn tổ chức không biết bao nhiêu lần rồi nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện như này.
"Ta......! nộp......! Ta......! nộp......"Đệ tử tạp dịch kia bị kiếm đả thương nằm trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, dũng khí hồi nãy đã biến mất tăm mất tích từ lâu, lập tức lấy hết tất cả linh dược ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!