"Số 01000, Tề Minh, Luyện Khí tầng năm, thông qua bia đá linh lực kiểm tra đo lường."Trưởng lão tạp dịch hai má gầy gò hít sâu một hơi, vẻ khiếp sợ trên mặt hắn còn chưa tan hết mà hắn đã hướng về tất cả mọi người đang có mặt ở đây hô to. Khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Chỉ có mọi người đang dùng ánh mắt kính sợ nhìn chằm chằm Tề Minh.Tề Minh.Trưởng lão tạp dịch hai má gầy gò trịnh trọng giao khảo hạch lệnh đến tận tay Tề Minh, và nói:
"Từ giờ trở đi ngươi phải chịu khó cố gắng, đừng để có lỗi với tư chất của mình."
VângTề Minh nhận lấy khảo hạch lệnh, gật gật đầu lần nữa rồi đi xuống.
"Lão đại, vừa rồi ngươi thật ngầu."Chu Tiểu Nhàn hò hét.Đúng đó, đúng đó!Đám người Hồ Cương gật gật đầu, xúm lại quanh Tề Minh,
"Lão đại, tất cả chúng ta đều kinh ngạc vì ngươi đó, ai mà ngờ được tu vi của lão đại đã là Luyện Khí tầng năm rồi cơ chứ."
"Đúng là trâu đến độ không còn từ nào để tả luôn."
"Tề......! Tề sư huynh......"Lúc này. Lệ Phi Vân vẻ mặt căng thẳng, trong mắt còn có vẻ sợ hãi, đi đến trước mặt Tề Minh, khom lưng trước Tề Minh, và nói:
"Ta...! ta......! sai rồi, là ta có mắt như mù, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết tu vi Tề sư huynh đã đến Luyện Khí tầng năm rồi, còn nói năng ngông cuồng, nói khoác không biết ngượng mồm với huynh."
"Xin Tề sư huynh thứ lỗi."
Lệ Phi Vân liên tục cúi đầu hành lễ.
"Chúng ta đã bảo rồi, ngươi mà cũng dám so sánh với lão đại của chúng ta? Đúng là tự rước lấy nhục, không biết trời cao đất rộng, giờ thì tin rồi chứ."Trương Thanh nói.
"Lão đại của chúng ta mà ra tay, một tay là có thể hạ gục ngươi."
Hà Bình bảo.Phải phải phải. Lệ Phi Vân gật đầu lia lịa,
"Các vị nói rất đúng, Tề sư huynh chính là hùng ưng giương cánh bay lượn trên bầu trời, mà ta chỉ là một chú chim sẻ nhỏ chập chững tập bay trong cánh rừng nhỏ, sao có thể so sánh được với Tề sư huynh."
"Coi như ngươi biết điều."
Đám người Hồ Cương có hơi cáo mượn oai hùm rồi.Cút đi.Tề Minh thản nhiên nói.Tuân lệnh.Lệ Phi Vân hành lễ, sau đó ở trước mắt bao người, hắn thật sự làm theo lời Tề Minh mà lăn ra khỏi quảng trường, khiến mọi người bật cười.Ha ha ha......
"Mọi người nhìn hắn kìa, đúng là mất hết cả thể diện."
Như chó ấy.
"Chó cũng không bằng ấy chứ."
Cười chết mất.Mọi người không ngừng cười nhạo.
"Tên Lệ Phi Vân này......"Tề Minh lại hơi nheo mắt lại,
"Ta lại thấy hắn cầm được buông được. Người xưa có câu, Hàn Tín chịu nhục chui háng, ngày sau trở thành binh tiên."
Lời của hắn......
Tề sư huynh.Kiều Ngọc Tiên nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tề Minh, nụ cười mê người trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo khiến người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, phảng phất như nụ cười của nàng trời sinh đã dễ tạo thiện cảm với người khác.Ừ.Tề Minh thản nhiên nói.
"Tề sư huynh có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng năm, chắc hẳn ba năm nay ngươi đã vô cùng cố gắng, vất vả thì mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay."Kiều Ngọc Tiên dịu dàng nói:
"Sư muội ngưỡng mộ sư huynh từ tận đáy lòng."
Không đâu.
Tề Minh nhún nhún vai, song hắn lại nói:
"Kiều sư muội nói quá rồi, thực ra chính bản thân ta cũng không biết tại sao lại như vậy, mỗi ngày ta chỉ tuần tự từng bước tu luyện Thanh Vân Luyện Khí quyết, sau đó tu vi cứ thế tăng lên thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!