Dư Ninh sửng sốt: "Hả… là người nhà sao?"
Giang Nại mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bên cạnh Dư Ninh cũng có mấy người đang đợi cà phê, sau khi hai người nói chuyện xong, đồng nghiệp bên cạnh kéo cô ta lại, nhỏ giọng hỏi: "Không phải người của công ty chúng ta sao?"
Dư Ninh: "Ừm… cô ấy nói không phải."
"Bạn trai cô ấy là người của bộ phận nào?"
Dư Ninh: "Làm sao tớ biết được…."
Một chàng trai tiếp lời: "Có thể không phải là bạn trai, chỉ là bạn thôi, hỏi thử xem sao."
Dư Ninh: "Để làm gì? Cậu thích dáng vẻ của người ta à? Thấy người ta xinh đẹp nên tò mò đúng không?"
"Aizha, hỏi một chút thì có làm sao."
Phía bên kia, Giang Nại vẫn đang đợi cà phê, điện thoại reo lên, là Lý Thanh Tễ gọi tới.
"Anh xong rồi, em đang ở đâu?"
Giang Nại nói: "Em ở tầng cao nhất, vừa rồi muốn uống chút gì đó nên đã lên đây."
"Được, anh đến đó tìm em."
"Không cần đâu, em sẽ xuống ngay."
Giang Nại cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cô gái tên Dư Ninh kia đang bị mấy đồng nghiệp bên cạnh đẩy nhẹ một cái, cô ta lại bước đến.
"Cà phê ở đây uống rất ngon, nhỉ?" Cô ta mỉm cười nhìn cô, lên tiếng.
Giang Nại gật đầu: "Ừm."
"Thật sự xin lỗi!"
Dư Ninh trừng mắt nhìn tên đồng nghiệp lỗ mãng đụng trúng Giang Nại, thấy áo của cô ướt đẫm cà phê, cảm thấy đau lòng thay cô, loại chất liệu này không dễ giặt….
Cô ta vừa định bước đến hỏi xem cô có cần giúp đỡ hay không, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước nhanh về phía này. Người nọ thản nhiên cầm lấy ly cà phê trên tay Giang Nại, lại vội vàng lấy khăn giấy từ tay cô, giúp cô lau mu bàn tay.
"Có bị bỏng không?" Người vừa tới rũ mắt nhìn cô gái trước mặt, khẽ cau mày, dáng vẻ săn sóc cùng lo lắng.
"Không sao đâu…. Sao anh lại lên đây?"
"Thấy em mãi không xuống nên đi lên. Mu bàn tay đỏ hết rồi, còn nói không bị bỏng?"
"Cũng không phải rất….."
"Còn khăn giấy không?" Đột nhiên, người đàn ông trước mặt quay đầu lại nhìn về phía này.
Dư Ninh ngơ ngác nhìn anh, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi anh lặp lại câu hỏi "có khăn giấy không?" một lần nữa, cô ta mới giật mình tỉnh lại, luống cuống quay lại nhìn về phía mấy đồng nghiệp.
"Có khăn giấy không…."
Nhưng mấy đồng nghiệp phía sau cô ta cũng giật mình ngơ ngác, dù sao đều là thực tập sinh, hiếm khi được nhìn thấy sếp, có ai ngờ được hôm nay muốn đi uống một ly cà phê mà sếp lại đột ngột xuất hiện ngay trước mắt!
Hơn nữa còn đang giúp một cô gái…. Lau quần áo và tay?!
"Tôi, tôi có khăn giấy ướt." Có một người lấy lại phản ứng, đưa một túi khăn giấy ướt nhỏ đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!