Chương 49: (Vô Đề)

Giang Nại còn chưa ăn xong bữa cơm đã rời khỏi nhà họ Giang, lúc cô đang đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng ông nội ném đũa.

Nhưng lúc này cô không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa, trong lòng cũng tràn đầy tức giận, tràn ngập tủi thân.

Trong gia đình này, bọn họ là người một nhà, còn cô chẳng là gì cả…

Bọn họ nói nói cười cười, quây quần ấm áp bên nhau, cô chỉ là thứ đầu thừa đuôi thẹo để lợi dụng mà thôi.

Sau khi Giang Nại rời khỏi nhà họ Giang, nơi duy nhất cô có thể về chỉ có nhà của cô và Lý Thanh Tễ. Sau khi về đến nhà, cô ngồi một mình trong phòng khách rất lâu, thật sự cảm thấy ngột ngạt khó chịu, cô mở một chai rượu vang đỏ, một mình uống hết nửa chai rượu.

Cô nhớ mẹ cô, cô muốn có một gia đình.

Vài phút sau, có lẽ vì cô không trả lời nên anh lại gửi một tin nhắn khác: [Em ngủ rồi sao?]

Giang Nại nhìn hai tin nhắn này, đột nhiên lại cảm thấy muốn khóc, cô nuốt nước bọt, cố chịu đựng.

Cô chậm rãi gõ tin nhắn trả lời anh: [Chưa ngủ.]

Một lúc sau, vậy mà điện thoại lại reo lên.

Trong phòng khách yên tĩnh trống rỗng lại trở nên vô cùng đột ngột.

Giang Nại ngơ ngác nhìn cuộc gọi đến, một lúc sau mới nhấc máy: "Alo."

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của Lý Thanh Tễ: "Khuya rồi sao em vẫn chưa ngủ?"

"Không phải anh cũng vậy sao?"

Lý Thanh Tễ: "Giọng của em sao lại thế này?"

Giang Nại mím môi ngồi dậy: "Ồ… không có gì, vừa rồi ở nhà em có uống một chút, rồi lại ngủ một giấc, kết quả thì thế này."

"Ý của em là nhà chúng ta? Em về nhà rồi?"

Buổi sáng lúc cô trở lại nhà họ Giang đã nói qua với anh, anh cho rằng đêm nay cô sẽ ngủ lại nhà họ Giang.

Giang Nại: "Vâng…"

"Tâm trạng không tốt à?"

Giang Nại nghe thấy giọng nói của Lý Thanh Tễ thì khoang mũi lại chua xót, đột nhiên nói: "Lý Thanh Tễ, em đi tìm anh được không?"

Lý Thanh Tễ khựng lại: "Em sao vậy?"

"Không có gì, em muốn đến thủ đô chơi, ở nhà một mình… rất chán."

Lý Thanh Tễ nghe ra được gì đó, cũng biết cô tạm thời không muốn nói nhiều nữa, cho nên cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Được, anh sẽ bảo Tiểu Triệu đặt vé máy bay ngày mai."

"Em muốn sớm một chút…."

Lý Thanh Tễ: "Em muốn lúc mấy giờ?"

"Càng sớm càng tốt."

Giang Nại không biết bản thân đột nhiên nổi điên cái gì, nhưng cô cảm thấy mình không muốn ở một mình nữa.

Cô nhớ anh, muốn đi tìm anh, càng nhanh càng tốt….

Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, Triệu Tư Nguyên đã đặt chuyến bay sớm nhất cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!