Triệu Tư Nguyên liếc nhìn hai người ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, sau đó lại im lặng dời mắt.
"Tối nay gặp một số đối tác trong giới điện ảnh và truyền hình, Hứa Ngôn là nữ chính mà bọn họ chỉ định." Trong lúc im lặng, Lý Thanh Tễ lên tiếng.
Giang Nại có chút sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn anh: "Vậy đêm nay vốn dĩ anh muốn gọi tôi đi cùng?"
"Không phải, nếu hôm nay em không đi dự sinh nhật của bạn thì chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm riêng với nhau."
"Vậy buổi xã giao kia thì sao…"
"Hoãn lại."
Cho nên vốn dĩ anh không phải muốn đưa cô đi gặp ai, đến Vạn Lê cũng là vì đã hủy bỏ bữa tối cùng cô.
Giang Nại ồ một tiếng, cảm xúc bực bội của cô đối với anh đột nhiên tiêu tan: "Hôm nay là sinh nhật của Tiết Lâm, Bùi Huyên cũng là bạn của cô ấy, là cô ấy gọi đến."
Lý Thanh Tễ bước vào, thản nhiên vứt áo khoác sang một bên.
"Giang Nại."
"Hả?"
Cô không quay đầu nhìn lại, chỉ tập trung lục tìm trong tủ.
Lý Thanh Tễ cầm lấy chiếc hộp ở trên bàn gần đó, đang định nói gì đó với cô, nhưng ánh mắt lại bất chợt dừng lại.
Anh im lặng không nói, đứng sau lưng cô, vừa chậm rãi lấy thứ gì đó ra khỏi hộp vừa nhìn cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần jean ôm sát cơ thể, bởi vì ngồi xổm xuống nên làm nổi bật những đường cong uyển chuyển ở phần mông. Bên trên là áo sơ mi ngắn, gấu áo bị kéo lên theo tư thế, để lộ ra ngoài một phần da thịt trắng ngần, vòng eo vừa vặn một vòng tay.
Lần đầu tiên thực tủy biết vị(*), hơn nữa trải qua mấy ngày xa cách, hiện tại cô vô tình quyến rũ lại khiến tâm tư của anh thay đổi.
(*) Ám chỉ đã làm một việc gì đó rồi sẽ lại muốn tiếp tục.
Giang Nại tìm được bộ đồ ngủ của mình, lúc đứng lên quay người lại thì đối diện với ánh mắt của Lý Thanh Tễ.
Trong lúc nhất thời cô cũng không nhận ra anh đang suy nghĩ gì, cho đến khi anh bước đến trước mặt cô, đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, bế cô lên rồi đặt xuống chiếc tủ phía sau lưng.
"A……"
Giang Nại giật mình, muốn leo xuống, nhưng lại bị anh kiềm chặt giữa hai chân, khiến cô không thể nhúc nhích.
"Anh làm gì vậy?"
Vừa dứt lời, đột nhiên trên cổ có cảm giác lành lạnh, anh vươn tay ra sau cổ cô, giống như đang cài thứ gì đó lại ở phía sau.
Giang Nại có chút sửng sốt, cụp mắt xuống, nhìn thấy trên xương quai xanh có thêm một sợi dây chuyền, trên sợi dây chuyền bạc có đính một viên ngọc bích tinh xảo, trong suốt như pha lê, màu sắc tuyệt đẹp.
"Một người bạn làm trang sức ở New York vừa mở một cửa hàng mới. Anh ta nói cái này phù hợp với giới trẻ, cũng không quá khoa trương." Anh giúp cô đeo sợi dây chuyền vào, sau đó lại cụp mắt xuống nhìn vào mắt cô: "Em thấy thế nào?"
Giang Nại: "…Cho tôi?"
"Đeo lên cổ của em, không phải cho em thì cho ai?" Ánh mắt Lý Thanh Tễ sâu thẳm, đầu ngón tay lướt qua viên đá quý trên mặt dây chuyền, sau đó lại vuốt ve sợi dây chuyền, tới lui qua lại, cũng không biết đang chạm vào sợi dây chuyền hay là đang chạm vào thứ gì khác.
Sự đụng chạm ấm áp gợi lên cảm giác ngứa ran, hơi thở của Giang Nại có chút ngưng trệ: "Rất đẹp…. cảm ơn anh."
"Tiểu Triệu nói, mỗi lần cậu ta đi công tác về mà không mang quà về cho bạn gái, cô ấy sẽ tức giận." Lý Thanh Tễ hơi cúi người xuống, bởi vì lúc này cô đang ngồi trên tủ quần áo, ánh mắt của anh vừa vặn có thể ngang bằng với cô, anh nói: "Tôi nghĩ, để phòng ngừa lỡ như, tôi cũng phải chuẩn bị quà cho em."
Hơi thở của của hai người dễ dàng hòa vào nhau, cô gần như có thể cảm nhận được hơi nóng của anh lúc nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!