Chương 37: (Vô Đề)

Lý Thanh Tễ lại đến đây, quả nhiên hôm nay anh có buổi xã giao nào đó.

Về phần Hứa Ngôn… có lẽ cũng là một nhân vật trong buổi xã giao hôm nay.

"Giang Nại." Đúng lúc này, Bùi Huyên từ phòng bao đi ra: "Em đứng ở đây làm gì? Say à? Hay không thoải mái?"

Giang Nại nghiêng đầu nhìn qua: "Em không sao, chỉ muốn hít thở không khí chút thôi."

"Ừm, bên trong hơi ngột ngạt."

Lúc hai người đang nói chuyện, Lý Thanh Tễ và Hứa Ngôn đã đi tới.

Hành lang không quá rộng nên không thể không nhìn thấy nhau.

Vì thế Bùi Huyên nhanh chóng phát hiện ra Lý Thanh Tễ, anh ta sửng sốt, chào hỏi: "Tổng giám đốc Lý."

Lý Thanh Tễ dừng lại, liếc nhìn Giang Nại, sau đó lại nhìn người bên cạnh cô: "Bùi Huyên?"

Bùi Huyên gật đầu: "Vâng, thật trùng hợp, lại gặp được anh ở đây."

Nhưng mà ngày hôm đó anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: Cô Hứa, tôi đã kết hôn, là với người vừa đưa cô lên đây. Tuy nhiên cô ấy không muốn để người khác biết, cho nên hy vọng trong thời gian cô Hứa có hợp tác với công ty chúng tôi, cô sẽ không nói cho người khác biết.

Lúc đó Hứa Ngôn cảm thấy thật buồn cười, cho rằng hai người này đang chơi một trò chơi hào môn nào đó.

Nhưng mà cô ta cũng nhanh chóng từ bỏ, dù sao cô ta cũng nổi tiếng, có tiền có nhan sắc, đương nhiên sẽ chọn người cô ta thích và cũng thích cô ta.

Lúc Hứa Ngôn lên tiếng, Bùi Huyên cũng nghe thấy, nhìn qua cô ta.

Thế nhưng lúc này anh ta lại không đặt tâm tư vào vị nữ minh tinh này, bởi vì cái anh ta muốn biết nhất lúc này là tại sao Lý Thanh Tễ và Giang Nại lại giống như có quen biết nhau.

Không phải kiểu quen biết của cấp trên và cấp dưới, mà là… cảm giác rất quen thuộc.

"Cô Hứa, cô vào trước đi, nói với bọn họ là hai phút nữa tôi sẽ vào." Lý Thanh Tễ nói.

Ba người này có chuyện gì đó đang che giấu, trong lòng Hứa Ngôn cảm thấy tiếc nuối vì không thể xem thêm nữa, đành nói: "Được rồi, tôi đi trước. Tạm biệt cô Giang."

Giang Nại: "…Tạm biệt."

Sau khi Hứa Ngôn rời đi, Giang Nại cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây: "Sếp, bạn tôi còn ở bên trong, tôi cũng đi trước đây."

Nhưng mà vừa xoay người đi được một bước, Lý Thanh Tễ đã giữ lấy tay cô, kéo cô lại.

Bùi Huyên nhìn thấy Giang Nại đột nhiên bị Lý Thanh Tễ giữ chặt, phản ứng đầu tiên là cảnh giác, anh ta không biết Lý Thanh Tễ muốn làm gì, chỉ cảm thấy dường như Giang Nại không muốn nói chuyện với anh.

Anh ta lập tức nắm lấy cổ tay còn lại của Giang Nại: "Anh Lý, anh đang làm gì vậy?"

Lý Thanh Tễ nhìn Bùi Huyên đang kéo cánh tay còn lại của cô, còn có giọng điệu bảo vệ kia, sắc mặt rốt cuộc cũng hoàn toàn tối sầm lại: "Giang Nại."

Trong lòng Giang Nại run rẩy, cô vô thức vùng ra khỏi tay Bùi Huyên: "Em có chuyện cần nói với anh ấy, anh đi vào trước đi."

Bùi Huyên lo lắng, cau mày nhìn Lý Thanh Tễ: "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng lôi kéo cô ấy như vậy."

Lông mày của Lý Thanh Tễ giật giật, tức đến bật cười, nhưng ý cười chỉ hơi lướt qua, anh ung dung ôm Giang Nại vào lòng.

"Tôi phải đối xử với cô ấy thế nào, còn cần cậu phải nói cho tôi biết sao?"

Sự uy nghiêm của bậc vương giả trời sinh giống như một thanh kiếm đầy sát khí, dễ dàng khống chế yết hầu của người khác...

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!