Chương 33: (Vô Đề)

Tính cách của Bùi Huyên khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái, anh ta có thể trò chuyện với bất kỳ ai, vì vậy cũng không khiến Diêu Kỳ cảm thấy bị tẻ nhạt.

Giang Nại là người im lặng nhất trong ba người, cô chỉ mỉm cười nghe hai người nói chuyện, hiếm khi ngắt lời.

Lúc bữa cơm kết thúc, Diêu Kỳ và Bùi Huyên thêm Wechat.

Buổi tối tan làm, Giang Nại trở về nhà.

Hôm nay dì mua trái cây mà cô yêu thích, rửa sạch rồi đặt trên bàn cà phê. Sau khi Giang Nại ngồi xuống ăn cơm thì nhìn thấy Lưu Niệm hỏi về tư liệu dự án trong nhóm chat công việc.

Cô nhanh chóng lau khô tay, đi vào phòng sách, bật máy tính lên và gửi hồ sơ đi.

Lúc này Lý Thanh Tễ mới trở về, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, mùi thơm của bữa tối từ trong phòng bếp bay ra.

Bùi Huyên: "Là thế này, buổi chiều hôm nay lúc rời đi anh đánh rơi một cây bút máy ở chỗ các em, có lẽ là ở trong phòng họp. Đó là quà người nhà tặng cho anh, là một cây bút khá quan trọng, cho nên có thể làm phiền em ngày mai giúp anh xem thử nó còn ở đó hay không? Nếu có thì nhờ em gửi ở quầy lễ tân của công ty em, lúc sau anh sẽ tự đi lấy."

Giang Nại: "Vậy sao, để ngày mai em xem thử."

"Cảm ơn em."

"Không có gì."

Dừng lại giây lát, Bùi Huyên nói: "Nhân tiện, anh còn một chuyện muốn hỏi."

"Anh nói đi."

"Đồng nghiệp kia của em, là Diêu Kỳ, có phải cô ấy… muốn tìm bạn trai không?"

Bùi Huyên nói một cách khéo léo, nhưng Giang Nại vẫn biết sau khi thêm bạn với anh ta chắc chắn Diêu Kỳ đã làm một số hành động tiếp theo.

Giang Nại hắng giọng: "Ừm… chị ấy thật sự đang muốn tìm."

"Cho nên, bữa cơm hôm nay là em muốn giới thiệu cô ấy cho anh sao?"

Lúc Bùi Huyên nói ra lời này mang theo chút ý cười, nhưng Giang Nại vẫn sợ khiến anh ta thấy khó chịu, dù sao chuyện này cô cũng không có nói trước với anh ta: "Em cũng không có ý như vậy. Chỉ là chị ấy cảm thấy anh không tệ, muốn làm quen một chút, ừm… chỉ là làm quen thêm một người bạn."

Bùi Huyên lại cười: "Được rồi, nhưng mà khoảng thời gian này anh không có suy nghĩ đó, công việc khá bận, làm phiền em giúp anh nói với cô ấy một tiếng."

Giang Nại: "…Được."

"Vậy không còn gì nữa, anh cúp máy đây."

"Ừm."

Lúc Giang Nại cúp điện thoại đi ra ngoài, Lý Thanh Tễ đã không còn ở cửa phòng sách nữa.

Cô không quan tâm mà đi qua phòng khách, muốn vào bếp xem bữa tối thế nào.

"Bùi Huyên của Huệ Đỉnh kia là bạn học cùng câu lạc bộ đại học của em?" Đột nhiên, Lý Thanh Tễ đang ngồi xem tin tức bằng máy tính bảng trên sô pha lên tiếng hỏi.

Giang Nại dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, có chút kinh ngạc vì anh đột nhiên hỏi như vậy.

Đoán có lẽ hôm nay ở chỗ thang máy anh đã nghe được vài câu nên cô gật đầu: "Ừm."

"Hai người rất thân thiết sao?"

Giang Nại khựng lại giây lát rồi nói: "Cũng bình thường."

Vẻ mặt Lý Thanh Tễ rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tin tức, giống như chỉ thuận miệng hỏi thăm mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!