Chương 31: (Vô Đề)

"Xin chào."

Lời chào hỏi này là gửi đến Tiết Lâm.

Tiết Lâm lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Xin chào xin chào, tôi tên là Tiết Lâm, bạn học thời đại học của Giang Nại."

Lý Thanh Tễ gật đầu: "Tôi là Lý Thanh Tễ."

"Tôi biết, Giang Nại đã nói với tôi."

"Cô Tiết sống ở đâu? Chúng tôi đưa cô về trước."

Tiết Lâm xua tay: "Không cần, tôi tự đi taxi là được."

"Không sao, tiện đường."

Lý Thanh Tễ nhìn về phía Giang Nại, cô đang kéo quần áo của Tiết Lâm, nói: "Tiện đường mà, đúng lúc nhà cậu cùng hướng với bọn tớ."

Tiết Lâm thấp giọng nói: "Có quấy rầy không?"

Giang Nại: "Không."

Lý Thanh Tễ nhẹ nhàng cười: "Lên xe đi."

Lúc Tiết Lâm nhìn thấy Lý Thanh Tễ, cô ấy đã quên sạch những lời lẽ hùng hồn mình nói trước đó, ví dụ như gặp được anh sẽ trừng mắt với anh các kiểu, khách sáo nói cảm ơn rồi lên xe.

Lý Thanh Tễ ngồi phía trước, để hai cô gái ngồi phía sau.

Sau khi xe khởi động, Tiết Lâm cũng không dám nói chuyện, bình thường cô ấy nói rất nhiều, nhưng không biết vì sao ở trước mặt Lý Thanh Tễ cô ấy lại không dám nói, luôn có cảm giác giống như bản thân bị một loại khí thế nào đó áp đảo, khiến cô ấy trở nên rụt rè.

Vì vậy, cô ấy lấy điện thoại ra điên cuồng gửi tin nhắn cho Giang Nại:

[Tớ phục rồi, hóa ra chồng cậu trông như thế này, tại sao anh ta không debut làm idol chứ?]

[Được rồi, người có tiền không cần phải làm idol.]

[Nại Nại à, tớ hiểu rồi, đừng nói đến hiệu ứng lẫn lộn kích thích gì đó, động lòng thật sự cũng là chuyện bình thường.]

[Đẹp trai như vậy khiến cậu không thể tập trung được cũng đúng, ha ha, xem ra đàn ông đẹp trai đều là cặn bã.]

[Không đúng, một người đẹp trai như anh ta sao có thể không có trái tim được?]

…..

Sau khi điện thoại rung liên tục, Giang Nại cúi đầu xem tin nhắn, thấy Tiết Lâm đang tự hỏi tự trả lời giống như phân liệt.

Cô quay lại nhìn cô ấy thì thấy Tiết Lâm đang chớp mắt nhìn cô, chỉ vào điện thoại.

Giang Nại mở ra, nhìn thấy tin nhắn mới nhất: [Nhưng vẫn là câu nói kia, cậu sống thật tốt, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.] Cô mỉm cười, gật đầu với cô ấy.

Giang Nại không hề lơ là trước câu hỏi này, trả lời mọi người một cách trôi chảy.

Lưu Niệm ở bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy rất hài lòng với "học trò yêu quý" của mình.

Đến cuối cùng, mọi người không còn vấn đề gì nữa, Lưu Niệm nhìn Lý Thanh Tễ vẫn không lên tiếng, hỏi: "Tổng giám đốc Lý, anh cảm thấy thế nào?"

Lý Thanh Tễ dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn Giang Nại đang đứng ở bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!