<!– Quảng cáo 1 –>
Trái tim Giang Nại đập thình thịch, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực của Lý Thanh Tễ, nhưng tấm ván vẫn đang bị anh giẫm lên, nửa thân dưới bị giữ cố định, thân trên bị kéo ra, cô lại suýt chút nữa ngã xuống, may mắn có Lý Thanh Tễ nhanh chóng giữ lấy vai cô, xách cô như xách một con gà, giữ cho cô đứng vững.
"Gấp gì chứ? Đứng yên." <!– Quảng cáo 1 –>
Giang Nại bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng yên. <!– Quảng cáo 1 –>
Lý Thanh Tễ cúi người cởi ván trượt của cô ra, Giang Nại dẫm lên tuyết, tìm lại cảm giác có chân.
Lâm Tuệ chạy tới: "Giang Nại, vừa rồi tôi thấy cô như bay xuống vậy, cô học nhanh thật đó, ngày đầu tiên tôi vẫn chưa thể học được heel side falling leaf(*)."
(*) Một kỹ thuật trượt tuyết
Giang Nại nói: "Gặp may thôi… may mắn là không bị ngã."
"Không có đâu, cô giỏi lắm đấy. Xem ra tôi cũng phải khổ luyện mới được, haizz, chúng ta cùng tập luyện đi, Lục Phong lên trên rồi." Lâm Tuệ chỉ vào con đường tuyết trên đỉnh núi.
Giang Nại gật đầu: "Được."
Lục Phong kéo tấm ván của Lâm Tuệ qua, nói với Lý Thanh Tễ: "Lên đó trượt vài chuyến chứ?"
Lý Thanh Tễ nhìn Giang Nại, người nọ đang ôm lấy ván trượt của mình tiến tới: "Anh đi đi, anh cũng không thể ở đây dạy tôi cả buổi chiều được, đúng lúc tôi muốn tự ôn tập lại một chút."
Lý Thanh Tễ: "Chú ý an toàn."
"Tôi biết rồi."
Giang Nại liếc nhìn huấn luyện viên anh mời đến ở bên cạnh, hắng giọng nói: "Đừng đứng đây nói chuyện nữa, đi thôi, chúng ta lên trượt xuống."
"Được."
Trước đây Giang Nại chưa bao giờ trượt tuyết, cũng không biết hóa ra lúc bản thân có thể trượt một đường xuống mà không bị ngã lại là chuyện vui vẻ như vậy.
Sau khi trượt mấy lần, cô vẫn không hài lòng với heelside falling leaf của mình, dù sao Lý Thanh Tễ cũng đã thuê huấn luyện viên cho hai người, nếu bọn họ không sử dụng thì sẽ rất vô ích, cho nên cô đã nhờ huấn luyện viên dạy một họ một chút, trượt đến sườn dốc.
Nhưng mà vẫn có chút khó khăn, dọc đường Giang Nại ngã thêm vài lên, cuối cùng trượt đến mệt mỏi mới cùng Lâm Tuệ chạy sang bên cạnh nghỉ ngơi.
"Bọn họ trượt mấy chuyến, bây giờ lại lên đỉnh núi! Sắp xuống rồi, lát nữa tôi đợi anh ấy ở bên kia, chụp cho anh ấy mấy tấm ảnh." Lâm Tuệ nắm lấy tay Giang Nại nói: "Cùng nhau đi đi, cô cũng chụp cho chồng cô vài tấm."
Giang Nại có chút xấu hổ, nhưng lại tò mò muốn xem Lý Thanh Tễ trượt băng trông như thế nào, bèn gật đầu.
Lâm Tuệ ở một bên tính toán thời gian, đoán bọn họ sẽ sớm xuống tới, liền kéo Giang Nại tới một chỗ an toàn có thể chụp ảnh.
"A! Màu vàng! Anh ấy đến rồi! Nhanh lấy điện thoại ra!"
Ở phía xa có một bóng dáng màu vàng đang đến gần, Giang Nại vội vàng nhìn ra phía sau, quả nhiên nhìn thấy một bóng người màu đen đang theo sát phía sau. Tốc độ của anh rất nhanh, giống một con báo đen mạnh mẽ dùng tốc độ cực nhanh lao đi trong tuyết, cảnh tượng trước mặt vô cùng đẹp.
Hai người dường như đang cạnh tranh, một trước một sau không hề nhượng bộ.
Lúc trượt đến đoạn giữa bên dưới, có một lớp tuyết dâng cao, bóng dáng màu vàng nhận ra thì trượt vòng qua, vốn dĩ Giang Nại cũng cho rằng Lý Thanh Tễ cũng sẽ vòng qua, lại không ngờ anh không nhìn thấy, đến lúc anh nhìn thấy thì trực tiếp bay qua lớp tuyết kia!
"F*ck!" Lâm Tuệ chửi một tiếng.
Trái tim Giang Nại đột nhiên dâng lên cổ họng, động tác của anh rất gọn gàng, xoay tròn nhanh chóng, hạ cánh an toàn!!
"Mẹ kiếp! Cô có nhìn thấy không! Anh ấy bay lên đấy!" Lâm Tuệ sửng sốt.
Giang Nại cũng sửng sốt, cô đã đoán được anh trượt băng rất giỏi, nhưng không ngờ anh có thể thực hiện động tác khó như vậy, nhìn rất nguy hiểm… nhưng cũng vô cùng kích thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!