<!– Quảng cáo 1 –>
Cô gái ngồi bên cạnh là Tưởng Hiểu Văn, có mái tóc ngắn gọn gàng, dáng vẻ ngay thẳng, vô cùng nhiệt tình.
Từ miệng cô ấy biết được, cô ấy và Lý Thanh Tễ là bạn học cấp ba, tuy rằng trước đây không quá thân nhưng hai năm gần đây cô ấy thường chơi cùng mấy người Lục Phong và Trần Quý Minh, cho nên cũng thường xuyên gặp Lý Thanh Tễ. <!– Quảng cáo 1 –>
Giang Nại cũng đứng lên theo Tưởng Hiểu Văn, trong lúc lơ đãng xoay người lại, chợt thấy Lý Thanh Tễ vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn đám bạn ồn ào. Anh không tham gia nhưng cũng không tách biệt. <!– Quảng cáo 1 –>
"Giang Nại! Giang Nại, lại đây!" Tưởng Hiểu Văn gọi cô, Giang Nại không nhìn Lý Thanh Tễ nữa, xoay người đi theo Tưởng Hiểu Văn.
Sau nghi thức sinh nhật, mọi người tiếp tục ăn uống vui chơi.
"Đúng vậy." Tưởng Hiểu Văn nói: "Có điều cậu ấy rất lạnh lùng, ngoài mặt trong có vẻ khách sáo lịch sự, nhưng thật ra nếu tiếp xúc rồi sẽ có cảm giác rất xa cách, thời đi học không biết có bao nhiêu nữ sinh đã bị cậu ấy làm đau lòng. Này Giang Nại, sau khi kết hôn với cậu ấy rồi cô có cảm giác gì, lúc ở nhà cậu ấy sẽ thế nào?"
Tưởng Hiểu Văn uống hơi nhiều rượu, đã có chút say.
Giang Nại không uống nhiều như Tưởng Hiểu Văn, chỉ cảm thấy có chút choáng váng, nghe vậy, cô do dự một chút rồi nói: "Bình thường anh ấy… rất tốt."
Cô nói đều là sự thật, tuy rằng bọn họ không có quá nhiều tình cảm nhưng Lý Thanh Tễ thật sự là một "người chồng" xứng chức.
"Rất tốt là tốt thế nào? Chẳng lẽ, sau khi kết hôn Lý Thanh Tễ cũng làm những chuyện lãng mạn?"
"Sẽ không."
Cô không thể nói ra những lời trái lương tâm như vậy.
Tưởng Hiểu Văn vỗ vỗ vai cô: "Cũng đúng, Lý Thanh Tễ sao có thể lãng mạn được. Nhưng mà sở hữu được khuôn mặt đó rồi, có không lãng mạn cũng xứng đáng!"
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhìn sang.
Đúng lúc này, ầm một tiếng, bong bóng trên nóc nhà từng cái nổ tung, vô số mảnh giấy màu đỏ tán loạn rơi xuống.
Giang Nại sững người một lúc, giơ tay bắt lấy hai mảnh.
Mảnh giấy rơi vào lòng bàn tay, cô vô thức nhìn về phía Lý Thanh Tễ lần nữa, mơ hồ nhìn thấy anh khẽ mỉm cười, giống như là vì hành động ngây thơ của cô.
Giang Nại lập tức có chút ngại ngùng, buông mảnh giấy trong tay ra.
Âm nhạc trong quán bar càng lúc càng dồn dập, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng phải cao giọng một chút, nhưng điều này không ảnh hưởng đến phong độ của Tưởng Hiểu Văn, cô ấy kéo Giang Nại ra nói chuyện, nói một lúc lại đến chuyện thời đi học.
"Cô không biết lúc học cấp ba Lý Thanh Tễ được yêu thích thế nào đâu, tôi không hề nói quá, hai phần ba nữ sinh trường bọn tôi đều thích cậu ấy, ngăn bàn của cậu ấy lúc nào cũng nhét đầy thư tình…. À! Sau mỗi giờ học luôn có người chạy đến lớp cậu ấy chặn đường, lớp bọn tôi xem náo nhiệt riết cũng thành quen."
Lý Thanh Tễ vốn đang định ngồi xuống, nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn cô.
Giang Nại bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, bèn quay đầu sang bên kia: "Lát nữa tôi có thể tự về."
"Tôi nghĩ là về mặt pháp luật thì tôi vẫn cần có trách nhiệm với em." Lý Thanh Tễ nói.
Giang Nại sửng sốt.
Lý Thanh Tễ lại nói: "Hay là em đã quên, tôi với em là quan hệ vợ chồng?"
Giang Nại: "…Tôi không quên."
"Vậy là được rồi." Lý Thanh Tễ ngồi xuống ghế sô pha, thấp giọng nói: "Ngủ tiếp một lúc đi, truyền xong tôi đưa em về."
"Vậy sao?"
Giang Nại bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!