Chương 42: Đơn phương

__ An Phỉ. Cậu có ý kiến gì về dự án trong cuộc họp ngày hôm nay không?

Mặc Dạ Thần không nghe thấy tiếng cậu ta trả lời liền liếc mắt qua.

__ " Coi như cậu ta giỏi! Trong giờ làm việc mà cậu ta còn hồn vía lên mây được! "

Trợ lý Trương thấy Mặc tổng mặt đã muốn nhuốm băng sương nhìn An Phỉ. Hắn có lòng tốt muốn nhắc nhở.

__ An tiên sinh!

Vẫn như cũ. An Phỉ không hề động đậy. Mắt anh ta vẫn nhìn vào di động chằm chằm.

Rầm!

An Phỉ bị giật mình. Điện thoại trêи tay bị rơi xuống văng ra xa. Anh cúi đầu xuống tìm kiếm. Di động của anh văng khá xa. Anh đứng dậy cúi xuống nhặt. Một bàn tay khác nhanh tay hơn anh.

__Có lẽ tôi nên thu chiếc di động này! Mọi người thấy sao?

Hôm nay An Phỉ có vẻ khác. Mọi khi anh ta luôn chăm chú trong cuộc họp. Hôm nay lại bị boss bắt quả tang. Tất cả mọi người không có dị nghị gì gật gật đầu. Ánh mắt đều đồng tình nhìn về An Phỉ.

__ " Đều do cậu tự chuốc lấy đừng trách bọn tôi aaaa..... "

An Phỉ lúc này hoảng hốt. Di động của anh anh còn chưa xem đủ aaa.

__ Thần ca! Anh cho tôi tháo sim đã nha! Dù sao cũng chỉ là thu di động bên trong có gì hay không cũng không quan trọng mà.

Mặc Dạ Thần không thèm để ý tới cậu ta. Tay cầm di động của An Phỉ thả xuống bàn. Hắn ngồi xuống nhìn mọi người trong phòng họp.

__ Chúng ta tiếp tục! Hôm nay sẽ họp tới khi nào đề xuất được ý kiến hay hơn!

__ Còn có! An Phỉ.

An Phỉ sau khi quay trở lại chỗ ngồi của mình anh cả người như mất đi sức lực nhưng khi Dạ Thần gọi tới vẫn theo bản năng hô.

__ Có tôi!

Dạ Thần tỉnh bơ nói.

__ Cậu tốt nhất nên họp đàng hoàng cho tôi nếu không thì..... IRac cũng không tồi.

An Phỉ sống lưng lạnh toát. Nhớ tới những lần anh họ anh nhìn anh bằng ánh mắt này anh đều muốn bỏ chạy. Anh tuyệt đối không muốn đi Irac hay Iran gì gì đó. Những dự án ở đó sẽ hành hạ anh ngày đêm mất ngủ mất.

__ Tôi tuyệt đối không có lần sau.

Quản lý Mao vẻ mặt ai oán nói với Dạ Thần.

__ Cũng sắp muộn rồi! Dạ Thần. Cậu không phải định không cho bọn tôi đi ăn cơm chứ?

Mặc Dạ Thần nhìn ông ta.

__ Nếu như mọi người động não nhanh một chút tôi tuyệt đối không khiến mọi người phải nhịn đói qua bữa trưa.

Mọi người:

__ Sao? Nhịn đói? Trời ơi!!!

Lê Hân:

__" Não ơi! Động đi! "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!