Chương 4: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, năm canh qua đi, sắc trời cũng đã dần dần chuyển sáng.

Tướng công vẫn đang say giấc nồng sau đêm tân hôn, đôi mắt chàng khép hờ, hàng lông mi chốc chốc lại khẽ động đậy.

Người đàn ông khi ngủ quả thật không đáng sợ bằng khi thức dậy. Đây

là lần đầu tiên, tôi ngắm một khuôn mặt của người khác giới từ một

khoảng cách gần và lâu như vậy. Không những thế, tôi còn đã chung giường chung gối với người đàn ông ấy. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy không thể tưởng

tượng nổi.

Nhẹ nhàng ngồi dậy, tôi bỗng phát hiện ra dưới chỗ mình nằm có một

tấm lụa trắng, trên tấm lụa đó là một vệt máu đã thâm đen. Hình dáng của vệt máu đó giống như một bông hoa mai nhỏ. Mẹ đã từng nói với tôi, đó

là dấu hiệu cho biết, từ một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, tôi đã trở thành

một người phụ nữ thực sự.

Tôi hết nhìn vết máu trên tấm lụa lại nhìn người đàn ông đang nằm ngủ trên giường, nghĩ đến những hành động đêm qua mà người đó làm với tôi,

mặt tôi lại đỏ ửng lên.

Con bé a hoàn bê nước vào, giúp tôi chải kiểu tóc của các phu nhân.

Qua tấm gương đầu, tôi thấy mình già dặn hơn, trông đã có phần nào giống hình ảnh của mẹ.

Lúc đó, tướng công tôi cũng đã tỉnh dậy, cơ thể trần truồng ngồi bên mép giường, đăm đăm nhìn về phía tôi.

Tôi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu thật thấp.

A hoàn bước lên phía trước giúp chàng mặc quần áo, nhưng bị chàng từ chối.

"Cô, lại đây!" – Tướng công chỉ tay về phía tôi – "Còn ngồi ngây ra

đó làm gì, qua đây giúp ta mặc quần áo!" – Đó là câu nói đầu tiên của

tướng công dành cho tôi. Giọng nói rất mỏng, không trầm ấm, nam tính như giọng của anh họ.

Tôi hoảng sợ bước lại gần, lập cập giúp tướng công mặc quần áo. Đây là công việc mà trước đây tôi chưa một lần được học qua.

Khi đang thắt dây lưng cho tướng công, chàng bỗng choàng tay ôm ngang eo tôi, véo một cái, tôi giật mình, hít sâu một hơi, đẩy tay chàng ra

theo bản năng.

"Không! Đừng như vậy…" – Tôi kêu lên khe khẽ.

Trong phòng vẫn còn một cô bé a hoàn đang đứng lau cửa sổ. Cô ta làm

ra vẻ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì hết, cứ cắm cúi làm

công việc của mình.

"Đừng cái gì? Cô cho rằng mình vẫn là tiểu thư như ở nhà hay sao? Từ

nay không được nói từ "không" với ta! Nếu không, ta…" – Tướng công giận

dữ hét lên, cánh tay giơ lên hướng về phía tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!