Chương 22: (Vô Đề)

Ngô Văn Bác bắt đầu trở thành khách quen của Ngọc Hương Lầu. Cứ dăm

ba ngày, chàng lại tìm đường đến đó, tâm trạng vô cùng hứng khởi.

Chàng say không phải vì men rượu mà say bởi người đẹp đang ngồi kia.

Chốc chốc, chàng lại đưa mắt sang nhìn Phấn Đại, tặng cho nàng một nụ

cười phong lưu phóng khoáng và đầy ẩn ý. Khi nhìn thấy Phấn Đại tỏ vẻ e

thẹn, chàng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chàng thường xuyên qua đêm ở Ngọc Hương Lầu và Phấn Đại trở thành

thiếp yêu của chàng. Đêm đêm rượu chè ca hát, cảnh tượng xa xỉ phồn hoa. Chàng dường như đã bớt dần tính cách phong lưu, một lòng chỉ quan tâm

tới Phấn Đại. Nhưng chàng lại cảm thấy rất bất mãn với thói quen chỉ hầu hạ chứ không ngủ qua đêm của Phấn Đại. Mỗi buổi sáng thức giấc, thấy

người đẹp không còn nằm trong vòng tay mình, chàng đều nổi giận đùng

đùng. Còn Phấn Đại chỉ khi nghe thấy tiếng động mới chạy tới, dùng lời

lẽ ngon ngọt an ủi chàng, sau đó cẩn thận giúp chàng mặc quần áo. Nhưng

đêm hôm sau, mọi chuyện vẫn xảy ra như cũ.

Ngô Văn Bác không thể làm gì được bởi nàng đã không còn là vợ của

chàng nữa rồi. Điều khiến chàng càng đau khổ hơn, đó là chàng cảm thấy

càng ngày càng yêu nàng, một ngày không được gặp nàng dài như ba thu

vậy. Mỗi khi trong nhà có việc, không được đến với Phấn Đại như đã hẹn,

chàng cảm thấy nhớ nhung da diết. Những ngày không có Phấn Đại, chàng

chẳng còn tâm trí đâu mà làm những việc khác nữa. Những ngày bận việc

không đến, chàng lo rằng Phấn Đại liệu có rơi vào vòng tay của người đàn ông khác, liệu có phóng đãng ban tặng nụ cười cho những người đàn ông

khác hay không. Chàng bắt đầu đưa ra yêu cầu muốn Phấn Đại phải chung

thủy với mình, chàng nói – "Sau này, nếu ta không tới, nàng tuyệt đối

không được xuất đầu lộ diện nhé!" – Ham muốn chiếm đoạt sở hữu đó chẳng

khác nào của một người chồng đối với vợ, nghiêm khắc, rõ ràng.

Nhưng Phấn Đại không còn là nương tử của chàng nữa, nàng giờ đây đã là một kỹ nữ lầu xanh.

Vì vậy, Phấn Đại thường chỉ cười mà không nói gì, nàng vẫn lưu luyến trong vòng tay của những người đàn ông khác.

Khi Ngô Văn Bác cảm nhận được những thay đổi trong tình cảm của mình

thì cũng chính là lúc chàng cảm thấy đau khổ, cũng giống như các chàng

trai rơi vào vòng tình ái trên thế gian này, chàng cũng có lúc mừng vui

khôn xiết, có lúc lại buồn bã sầu đau, có lúc ngẩn ngơ nhìn trời, có lúc lại buồn rầu mong nhớ theo từng hành động, nụ cười hay ánh mắt nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!