Đối diện với những đổi thay của Sở Sở sau hơn bốn năm xa cách, Ngô
Văn Bác nhất thời có chút e dè, nhưng rồi cũng thuận theo hướng tay nàng mời, đi vào trong phòng.
Vừa bước vào phòng, Phấn Đại bèn ấn chàng ngồi xuống ghế, vừa dùng
đôi bàn tay với những ngón tay thon nhỏ của mình bóp nhẹ lên hai vai
chàng, lại cúi người xuống, ghé sát vào chàng mà hỏi – "Công tử muốn
uống chút gì không? Tiểu nữ rót rượu cho chàng nhé!".
"Sở Sở!" – Ngô Văn Bác xót xa gọi tên nàng, thật khó lòng tin được,
một cô gái ngây thơ, non nớt năm nào, giờ lại phong tình phóng đãng làm
vậy!
"Công tử gọi nhầm rồi. Công tử hẳn là người nơi khác đến đây! Thảo
nào không rõ, tiểu nữ đã ở Ngọc Hương Lầu này lâu rồi, cứ gọi thiếp là
Phấn Đại." – Nói rồi nàng buông tiếng cười giòn, rót đầy một ly rượu đưa tới bên chàng.
"Sở Sở, nàng đang trừng phạt ta đấy ư? Nàng… như thế này… hà tất đày
đọa thân mình làm gì?" – Ngô Văn Bác đưa tay chặn ly rượu lại, giận dữ
mà buông lời trách móc nàng sao lại sa chân vào chốn này.
Rất nhanh, nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói – "Công tử ơi, thiếp hà cớ gì phải đày đọa thân mình chứ? Thiếp ở đây có ăn có mặc, vô lo vô nghĩ, thảnh thơi vô cùng, sao có thể gọi là đày đọa thân mình chứ? Hơn
nữa, thiếp và công tử chưa từng quen biết, không ơn không oán, hà cớ chi chàng nói thiếp trừng phạt chàng? Nếu thật sự muốn trừng phạt, Phấn Đại lại có cách thế này…" – Nàng nói, đôi mắt lúng liếng long lanh, đáng
yêu vô ngần. Đột nhiên, nàng xoay người ra phía trước chàng, ngồi ngay
lên đùi chàng một cách lão luyện. Rồi nàng nhấp một ngụm rượu, nhưng
không hề nuốt, đôi tay ngọc ngà khẽ giữ lấy cổ Ngô Văn Bác, ghé sát vào
mặt chàng, cuối cùng, gắn đôi môi đỏ của nàng lên môi chàng.
Một ngụm rượu âm ấm đã chảy vào miệng chàng như thế.
Sau đó, ngước nhìn chàng bằng đôi mắt sóng sánh như nước hồ thu, đôi
môi vừa được nhuốm qua hơi men khẽ cong lên, khóe miệng nở nụ cười phảng phất chút gì ranh mãnh – "Như thế này có đúng là trừng phạt công tử
chưa nào?".
Ngô Văn Bác chợt thấy xuân tình dào dạt, lòng xuân phơi phới, đây đâu phải là trừng phạt, rõ ràng là sự sung sướng đê mê. Chàng không thể
ngờ, nàng Sở Sở nhút nhát ngượng ngùng năm xưa giờ đã từng trải lão
luyện tới nhường này, thật khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc. Ngụm
rượu nàng vừa mớm vào miệng chàng, cái mùi hương ấy, xâm lấn, lan tỏa
vào tận thẳm sâu tâm hồn chàng. Chàng gắng kìm nén những khát khao đang
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!