Chương 19: (Vô Đề)

Sau ngày hôm đó, trong phòng Phấn Đại đã không còn đốt nến song hỷ nữa.

Lâu dần, Phấn Đại cũng bắt đầu quen với việc có Tô Kỷ xuất hiện hàng

ngày, bắt đầu giống như một phu nhân có duyên có phận đàng hoàng, thi

thoảng còn tự tay nấu một vài món, chờ đợi Tô Kỷ, tựa như đợi tướng công của nàng ở xa mới về. Nàng đã không còn bị người đàn ông nào quấy rầy,

chòng ghẹo nữa.

Các chị em đều chúc mừng nàng, mừng cho nàng được bao bọc bởi một

người đàn ông tốt như vậy, sau này nhất định sẽ được chuộc về làm phu

nhân!

Phấn Đại chỉ cười, nụ cười sao mà hiền, mà lặng lẽ đến vậy. Dường như thế gian này không ai hay biết về thân phận kỹ nữ của nàng, dường như

chính nàng cũng sắp quên mất thân phận của mình rồi.

Thân làm gái lầu xanh, ai không ao ước một ngày kia được tự do, ai

không ao ước có một mái ấm gia đình, có một người đàn ông trọng tình

trọng nghĩa để mình chăm chút, hầu hạ, đấy cũng là mục tiêu cuối cùng

của tất cả những người đàn bà trên đời này.

Hoa khôi thì cũng chỉ là một người con gái bình thường, hoa khôi cũng đâu phải thần tiên mà uống nước ăn sương sống cả đời. Trước đây chẳng

phải đã từng có người muốn chuộc nàng ra hay sao, kẻ bị đánh bại vì số

tiền phải trả quá nhiều, kẻ thì lại chỉ coi đó là những lời mê nói sảng, sớm ngày hôm sau tỉnh dậy đã quên hết, không bao giờ nhắc lại nữa.

Mọi người ở đây đã quá quen mặt Tô Kỷ, tuy không rõ chàng là con cái

nhà nào, nhưng chỉ riêng chuyện bao nuôi nàng cả mấy tháng trời không áy náy chuyện tiền bạc cũng đủ thấy rằng, gia sản nhà chàng lớn cỡ nào.

Ai cũng chúc mừng vì nàng gặp được người đàn ông tốt, vậy là Phấn Đại cũng mặc nhiên thừa nhận như chuyện tất nhiên phải vậy.

Tần ma ma cầm tay Phấn Đại, khóe mắt chằng chịt những vết chân chim

ngân ngấn nước, nói – "Con gái của ta à, ma ma vẫn còn muốn con theo ta

mấy năm nữa cơ đấy! Sao con vội rời đi làm vậy!… Ma ma dày công nuôi

dưỡng được một cô gái xuất sắc như con đâu dễ dàng gì! Ta thật không nỡ

lòng nào rời xa con! Nhưng con người vốn là động vật có tình cảm mà, ma

ma cũng coi trọng vị công tử đó, giao con cho chàng ta, ma ma cũng cảm

thấy yên tâm".

Nghễ Nghi cứ ôm lấy Phấn Đại mà khóc – "Chị Phấn Đại ơi, chị được gả

đi rồi, em biết làm sao đây? Nhưng chị tìm được người đàn ông tốt, bọn

em cũng không thể không để chị đi, vì đây là hạnh phúc của chị mà!".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!