"Thở than trăng ấy rớt thanh lầu"
Đoạn chêm
"Tự ngày đoạn đứt duyên thiên nọ
Nhĩ nhàu chăn gối những tơ vương
Bỏ mặc trăng tà rơi bên gác,
Mộng với đêm lành hết từ đây."
Con gái Thái Úy đại nhân được gả cho nhị công tử nhà họ Tô, một công
tử con nhà giàu có ở Tô Châu, lễ đón dâu được tổ chức thật long trọng,
linh đình.
Chiêng trống vang trời, cờ bay phấp phới, nào người ngào ngựa, cả một đoàn dài ăn vận một màu kéo dài từ đầu phố tới cuối ngõ.
Dân thường và đám dân buôn ép dẹp lại hai bên đường, thi nhau thò cổ
ra xem cuộc vui, đàn bà trẻ con núp dưới những ô cửa sổ, tít mắt lại mà
bàn nọ luận kia.
Chú rể cưỡi trên một con ngựa trắng dũng mãnh, chốc chốc lại lắc qua
lắc lại thân mình theo mỗi bước đi của con ngựa với vẻ dương dương tự
đắc, lúc lại chắp tay đáp lễ người đi đường. Vẻ tự phụ ngông cuồng và
hớn hở trong ngày cưới lộ rõ trên mặt.
Trên gác của lầu xanh lớn nhất, nổi tiếng nhất thành Tô Châu – Ngọc
Hương Lầu – một đám các cô gái mặt hoa da phấn đang vẫy vẫy những chiếc
khăn hay quạt tròn đủ màu, đứng trên gác chỉ chỉ trỏ trỏ, khúc khích
cười trông xuống.
"Các chị ơi, nghe nói cô dâu của nhị công tử họ Tô có tiếng tăm lắm
đấy! Cô ta là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc độc nhất của quan
Thái Úy đại nhân đấy! Từ nay về sau mấy vị thiếu gia nhà họ Tô hẳn là
quan lộ thênh thang rồi." – Nghễ Nghi tựa vào lan can mà nói, tâm trạng
phức tạp, khuôn mặt trắng ngần xinh xắn bị lớp son trát lên tựa hồ như
sắp chảy thành nước. Tuy nàng mới mười bảy, hãy còn rất trẻ, nhưng sắc
đẹp đã chẳng thua kém gì hoa khôi của Ngọc Hương Lầu – cô nương Phấn
Đại. Nhắc đến Phấn Đại, chính là nói đến trang tuyệt thế giai nhân, sắc
đẹp nghiêng nước nghiêng thành do một tay Tần ma ma chăn dắt, cũng là át chủ bài của Ngọc Hương Lầu, là viên ngọc mà Tần ma ma hết lòng yêu quý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!