Chương 14: (Vô Đề)

Tôi thu dọn đồ đạc trong một tâm trạng phức tạp. Tôi không dám làm kinh động đến ai, ngay cả mẹ – người mà tôi lưu luyến nhất.

Tôi nghĩ, nếu mẹ biết được điều này, mẹ chắc cũng sẽ không ngăn cản

tôi. Nhưng mẹ sẽ ôm lấy tôi, tôi sợ những giọt nước mắt của mẹ sẽ làm

lung lay quyết tâm ra đi cùng anh họ của tôi.

Nửa đêm canh ba, tôi nhẹ nhàng mang theo hành lý, đi ra bằng lối cửa sau. Tôi biết anh họ đang đợi tôi ở đó.

Đường từ phòng ngủ của tôi đến cổng sau khá xa, đôi chân nhỏ bé của

tôi dò dẫm từng bước trong đêm tối, sương đêm ướt đẫm đôi giầy vải,

dường như cũng ướt đẫm luôn cả trái tim tôi, nó bắt đầu trở nên trĩu

nặng. Mỗi bước đi của tôi, lại càng mang tôi đi xa khỏi những người

thân. Tôi không dám quay đầu nhìn lại, lúc này đây tôi sợ khu vườn đang

im lìm trong màn đêm kia sẽ lấy đi nước mắt của tôi. Cha chắc đang trong giấc ngủ say, tôi thầm cầu mong cho cha luôn được mạnh khỏe, mẹ chắc

vẫn chưa ngủ, gần đây, mẹ hay bị mất ngủ. Mặc dù mới chỉ là đầu mùa hạ,

phía xa xa đã vang lên tiếng chó sủa và tiếng ếch nhái kêu ộp oạp.

Cuối cùng, tôi cũng đã đi đến cổng sau, anh họ vội vàng bước đến đón, nắm chặt lấy tay tôi. Trong đêm tối, đôi mắt anh họ bừng sáng lấp lánh.

Chúng tôi tay trong tay, đứng yên nhìn nhau không nói.

Xe ngựa dừng ở phía xa, trước khi lên xe, tôi có phần lưu luyến. Tôi

chớp chớp mắt nhìn về phía ngôi nhà đã nuôi dưỡng tôi trong mười chín

năm. Anh họ cũng đoán biết được tâm trạng của tôi, chàng không nói một

lời nào, kéo tay tôi, hướng về phía căn buồng của cha mẹ rùi cúi đầu

hành lễ.

Tôi bỗng nhiên nhận ra rằng, người đàn ông đang đứng trước mặt kia

giờ đây không những trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi, mà còn là một

chỗ dựa rất đáng tin cậy. Tôi nhìn chàng đầy cảm kích. Ngôi nhà tiếp

theo đây của tôi có thể sẽ là những ngày rong ruổi khắp muôn nơi trên xe ngựa. Suốt dọc đường đi, anh họ luôn nắm chặt lấy tay tôi.

"Em họ, sau này có thể sẽ phải chịu vất vả, nàng có hối hận không?" – Anh họ hỏi.

"Mãi mãi không bao giờ hối hận." – Tôi lắc đầu kiên quyết nói.

"Nàng có oán trách ta không?" – Anh họ nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, tôi nói với chàng rằng nếu có đem tôi bán đi tôi cũng không hề oán trách.

"Có đem muội đi bán, muội cũng không hề oán trách chàng!"

Anh họ bỗng trở nên trầm ngâm, sau đó, chúng tôi không nói gì nữa,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!