Chương 44: (Vô Đề)

Edit: Mei A Mei

Nhưng cô vừa rời khỏi nơi ẩn náu, chưa kịp đi hết mười mét đã có cảm giác tim đập nhanh. Cô không khỏi ngừng bước, cảm giác này khiến da đầu cô tê dại, lần đầu tiên làm cô nảy sinh một dự cảm sợ hãi mơ hồ.

Không đúng, cảm giác này - -

Trần Linh Thiệu!

Trần Nhữ Tâm chẳng kịp xử lý vết thương trên tay đã xoay người quay về.

Phỏng chừng thấy bước chân có phần hớt hải của Trần Nhữ Tâm, Trần Linh Thiệu hỏi: Sao thế?

Trong tay Trần Nhữ Tâm vẫn cầm những thứ vừa thu lúc nãy, sau đó nửa quỳ trước người anh, nắm tay anh viết lên: (Bây giờ chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.)

Đáy mắt Trần Linh Thiệu lay động, tức thì anh nhắm mắt lại, khi mở ra hơi hoài nghi, chẳng có ai tiếp cận gần đây cả.

Trong vòng một dặm xung quanh cũng không hề phát hiện ra thây ma, nhưng anh vẫn tin tưởng cô vô điều kiện,

"Khả năng tôi không đi được."

Chưa dứt lời, Trần Nhữ Tâm đã trực tiếp ôm ngang anh lên rồi bước ra ngoài.

Lần này, Trần Nhữ Tâm dựa hoàn toàn vào trực giác để lựa lối đi. Đây không phải lần đầu Trần Linh Thiệu được cô ôm, tay vô cùng tự nhiên quàng lên cổ cô. Tư thế thoải mái này rất có thể sẽ khiến cô mất tí sức. Anh cũng không hề cảm thấy bài xích khi bị một cô gái ôm kiểu công chúa.

Tất cả kí ức của Trần Linh Thiệu đều xuất phát từ khu nghiên cứu dưới lòng đất. Trong cuộc sống, góc nhìn thiện ác quá mức nhạt nhoà đối với anh, để anh bộc phát hết thảy niềm vui và ác độc từ chính mình.

Tốc độ của Trần Nhữ Tâm rất nhanh.

Dù vậy, động tác ôm Trần Linh Thiệu vẫn không giảm chút lực nào. Thậm chí cô còn bắt đầu chạy chậm...

Mà lúc này Trần Linh Thiệu cũng bắt đầu đánh hơi thấy sự bất thường. Anh lại dùng dị năng tinh thần quét bốn phía xung quanh. Sau hồi lâu, anh mở mắt ra, vẫn chẳng phát hiện điều gì lạ lùng.

Không hề có nhịp tim, cũng không hề có hô hấp, Trần Nhữ Tâm chỉ chạy nhanh về một hướng.

Rõ ràng đã rời đi rất xa nhưng cảm giác nguy hiểm ấy chưa từng biến mất. Cái cảm giác này... cứ như thể con ếch bị bao quanh bởi hơi thở của loài rắn nhưng chưa thoát ra được.

Trần Nhữ Tâm đột nhiên nhớ về đêm đó, chỉ nháy mắt khi cô thay Trần Linh Thiệu đón lấy đòn tấn công của Mục Chước, hình như cô cảm giác không gian quanh mình đã ngưng lại trong chớp mắt. Nhưng vì quá quan tâm tới thân thể Trần Linh Thiệu nên cô chẳng để ý lắm.

Chỉ là e là khi ấy... Mục Chước!

Cảm giác bất thường càng ngày càng mãnh liệt. Trần Nhữ Tâm phải hứng chịu một trận đau đầu kịch liệt. Tinh hạch trong cơ thể hệt như đang chống cự năng lực bài xích quái dị kia.

Thế nhưng, lúc này Trần Nhữ Tâm chưa hề phát hiện đáy mắt tối tăm từ người đàn ông trong lòng. Chẳng qua nó tản đi rất nhanh, tựa hồ chỉ là ảo giác.

Đôi mắt Trần Linh Thiệu cụp xuống lấp đi thần sắc nơi đáy mắt. Nhưng anh vẫn hận cái thân thể tàn tạ này của mình. Chính anh lại không được cô tín nhiệm sao?

Hoàn toàn không hề nhận ra sự khác thường của Trần Linh Thiệu, bây giờ Trần Nhữ Tâm chỉ muốn để người trong lòng ở một nơi thích hợp mà thôi.

"Thấy toà tháp nhọn đằng trước không?"

Trần Linh Thiệu đột nhiên lên tiếng.

Trần Nhữ Tâm ngẩn ra, theo lời anh nhìn về hướng nóc giáo đường bỏ hoang.

Đi qua đó đi. Trần Linh Thiệu buồn bã nói:

"Chỗ kia là nơi tôi từng chờ đợi 6 năm. Tôi cần một ít đồ trong đó."

Bản năng Trần Nhữ Tâm muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt kiên quyết không hề thương lượng của anh, cô hơi suy tư, vẫn lựa chọn đồng ý. Cô đi tới toà tháp nhọn, càng ngày càng gần, sau đó cô nhập mật khẩu cực kì bí mật theo lời Trần Linh Thiệu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!