Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Mei A Mei

"Em phải chịu trách nhiệm với tôi đấy, biết chưa hả?"

"..." Trần Nhữ Tâm im lặng rất lâu, gật đầu.

Điệu bộ Trần Linh Thiệu chẳng giống như đang thổ lộ, mà giống như muốn đeo một bộ gông xiềng lên người con mồi của mình vậy, còn muốn in tên mình trên chiếc gông xiềng ấy nữa. Một giây đó khi xác thực được tâm ý thì anh đã không định để con mồi có bất cứ cơ hội giãy giụa và né tránh nào.

Mà ngay từ đầu Trần Nhữ Tâm đã đánh mất thời cơ lẩn trốn. Người trước mắt này là đối tượng nhiệm vụ của cô. Trước khi nhiệm vụ hoàn thành, cô đều phải ở bên cạnh anh, kiếm được hảo cảm từ anh.

Liệu đó có coi như người này sẽ không còn nghĩ đến việc lấy tinh hạch của cô nữa, nhiệm vụ cũng cách thành công rất gần không?

Điều này, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng nắm chắc.

"Vươn tay ra.

"Trần Nhữ Tâm nghe lời vươn tay, sau đó một miếng tinh hạch màu xanh lá được đặt trong lòng bàn tay cô. Miếng tinh hạch này óng ánh trong suốt hơn cả ngày xưa, năng lượng cũng tương đối thuần tuý. Có được tinh hạch như vậy cũng chẳng dễ dàng... Nghĩ thế, miếng tinh hạch kia lập tức hoá hư vô trong lòng bàn tay cô. Lúc này, rất rõ ràng, Trần Nhữ Tâm cảm giác tinh thần của mình đã khá hơn nhiều. Thấy cô nhìn mình, Trần Linh Thiệu nắm tay cô, nói:"Chúng ta không thể trở về căn cứ Thương Vân nữa.

"... Tại sao? Tựa như hiểu được nghi hoặc của cô, Trần Linh Thiệu ấm giọng giải thích:"Dựa vào tác phong của Mục Chước thì gã dĩ nhiên sẽ mượn cơ hội này để vạch trần chân tướng mạt thế. Gã muốn mạng tôi nên tất nhiên sẽ bắt tay với tất cả các căn cứ nhằm thắt cổ tôi, cố gắng đoạt được lợi ích từ chỗ tôi.

Thật đáng tiếc, tôi chưa từng định chế tạo loại vắc

-xin phòng bệnh. Đối với tôi mà nói, điều đó sẽ là cái ô bảo vệ tốt nhất trong thế giới hỗn loạn."

Nhưng chẳng phải người này có căn cứ Thương Vân làm hậu thuẫn sao? Chẳng lẽ... Trước giờ anh chưa từng tín nhiệm bất cứ người nào trong căn cứ Thương Vân?

"Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào bất kì ai."

Ngón tay thon dài của Trần Linh Thiệu lướt qua khoé mắt cô. Sâu trong đôi mắt chợt loé lên tia sáng dịu dàng cố chấp: "Ngoại trừ em." Cho nên, nếu em dám phản bội tôi thì dù là thiên đường hay địa ngục tôi cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho em.

Câu nói sau cùng, Trần Linh Thiệu chỉ để ở trong lòng. Anh cũng chẳng muốn khiến cô sinh ra tâm lý e ngại đối với mình, cho dù là mảy may chống cự cũng không được. Vậy nên anh đã ra điều kiện tiên quyết, nhân lúc cô còn chưa rời xa mình, mọi việc sẽ vì cô trước.

Lại không nghĩ, bấy giờ đầu óc Trần Nhữ Tâm trống rỗng, căn bản chưa kịp suy tính chuyện anh vừa nói.

Cô không thể nói chuyện, không cần phải hô hấp, nên ngay cả ánh mắt cũng chẳng có phân nửa thay đổi nào. Vì thế không ai phát hiện lúc này cô đang bất thường.

Trần Linh Thiệu kinh ngạc nhìn cô, thấy cô cầm lấy tay mình, sau đó thấy cô ngẩn người ngắm lòng bàn tay mình, phải mất hồi lâu mới có động tĩnh.

Trần Nhữ Tâm chẳng biết nói sao, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng vẽ lên lòng bàn tay anh, quệt ngang một cái... Động tác chợt ngừng, tựa hồ cô đã tỉnh, khép bàn tay anh lại.

"Sao vậy?" Trần Linh Thiệu cũng nhận ra, hình như cô đang muốn nói cho anh biết điều gì, nhưng chẳng hiểu do đâu mà cô không còn tiếp tục nữa.

Trần Nhữ Tâm lắc đầu, phỏng chừng chỉ là ảo giác của cô thôi.

Mặc dù Trần Linh Thiệu hơi để ý, nhưng cô không muốn nói thì anh không ép cô nữa.

Hiện tại anh đã bị người ta nhắm vào. Mặc dù anh chẳng sợ hãi đâu, nhưng khi làm một người có uy hϊếp thì anh sẽ băn khoăn rất nhiều.

Mục Chước cũng phát hiện tinh hạch của cô khác hẳn với những thây ma khác. Dĩ nhiên gã sẽ không từ bỏ ý đồ. Đã thế chỉ dựa vào việc mình gϊếŧ chết người con trai đang sống dở chết dở nằm trong quan tài băng ở phòng nghiên cứu bí mật của Mục Chước, thì hai bên đã nhất nhất cái kết cục mày chết tao sống rồi.

Ngày đó, nếu chính anh quay về muộn, chỉ sợ rằng cô sẽ chết trên tay Mục Chước...

Cũng may, hôm ấy vì lòng anh bỗng dâng lên một sự bất an nên anh không trì hoãn quá lâu rồi lập tức chạy về. Nghĩ lại suýt chút nữa thì mình đã mất đi cô, Trần Linh Thiệu đột nhiên hoảng sợ, còn thêm cả sự may mắn nữa.

"Em muốn đi đâu không?

"Nghe thấy vấn đề của Trần Linh Thiệu, Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, lắc đầu. Đối với cô mà nói, chỉ cần ở bên cạnh mục tiêu nhiệm vụ thì đi chỗ nào cũng giống nhau hết. Khoé miệng Trần Linh Thiệu câu lên, lộ ra ý cười:"Vậy chúng ta cứ đi một chút nhé."

Trần Nhữ Tâm gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!