Edit: Mei A Mei
Nhận thức này làm nội tâm Trần Linh Thiệu hơi bất thường... Chính anh lại động dục với một nữ thây ma sao?
Nghĩ tới điều ấy, hô hấp Trần Linh Thiệu đình trệ.
Dù chưa lí giải được đây là cảm giác gì, nhưng anh cũng không ghét.
Cơ mà, bấy giờ Trần Linh Thiệu không hề biết, sự hứng thú này về sau sẽ lên men, cuối cùng hãm sâu vào trong và không thể tự kiềm chế được nữa...
Trần Nhữ Tâm quay về dưới gốc đại thụ, ngồi xuống phần rễ nhô ra. Gốc hợp hoan biến dị này hệt như càng kéo càng dài, chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không.
Cô nhìn cành lá rủ xuống trước mặt.
Phỏng chừng khoảng mười phút sau thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Cô ngoảnh đầu bắt gặp Trần Linh Thiệu áo mũ chỉnh tề xuất hiện trong tầm mắt cô.
Lẽ nào tối nay định qua đêm ở đây sao?
Trần Nhữ Tâm hoài nghi nhìn anh tiến gần về phía mình. Lúc anh đứng ngay sát bên cạnh, Trần Nhữ Tâm không thể không ngửa đầu nhìn anh.
Anh nhìn Trần Nhữ Tâm từ trên cao.
Dưới ánh trăng, màu đỏ càng điểm thêm cho gương mặt tái nhợt của cô một vẻ kiều diễm khó nói thành lời, gương mặt ấy trời sinh vốn vô cùng diễm lệ, đuôi mắt cong cong mang theo sự quyến rũ phong tình không thể diễn tả.
Nên đôi mắt đỏ hơi đáng sợ vốn thuộc về thây ma càng nhìn lại càng khá khẩm hơn...
Trần Nhữ Tâm rất nhanh đã nhận ra anh đang bất thường. Nhịp độ hô hấp và tim đập đều không đúng. Cô vội vàng đứng dậy đỡ lấy người anh, sợ anh cố kìm nén sự khó chịu trong cơ thể.
Nhưng cô lại không hề biết động tác này đã khiến cả người Trần Linh Thiệu cứng đờ.
Anh cực kì mất tự nhiên, muốn phản kháng, lại chẳng làm gì cả, chỉ nói: Buông tôi ra.
Trần Nhữ Tâm chẳng những không buông mà còn trực tiếp ôm ngang anh lên, ôm anh đến ngồi trên rễ cây. Sau đó cô nửa quỳ trước mặt Trần Linh Thiệu, nắm lấy tay anh rồi viết vào lòng bàn tay: (Ở trước mặt tôi, không cần gắng gượng đâu.)
Trần Linh Thiệu lên tiếng: Tại sao?
(Tôi sẽ bảo vệ anh.)
Lúc này cử động của cô hệt như một kỵ sĩ đang tuyên thệ trước quốc vương mà mình trung thành khiến Trần Linh Thiệu nhất thời ngẩn ngơ, quên cả việc phản bác lời cô nói.
Chờ khi lòng bàn tay mình bị cô khép lại, Trần Linh Thiệu mới hồi phục tinh thần, nghĩ về cảnh tượng vừa rồi, lòng anh khẽ run lên...
Trước kia anh vốn định nuôi cô, xem có thể để cô nhớ lại được những chuyện khi còn sống hay không. Sự thật chứng minh, không thể.
Vì vậy, anh lại phát hiện tinh hạch của cô không giống với thây ma bình thường. Lần đầu tiên anh cảm nhận được loại năng lượng này, rất thoải mái, làm anh xúc động muốn biến nguồn năng lượng ấy thành của riêng. Thậm chí, anh đã từng có ý nghĩ gϊếŧ cô để lấy đi tinh hạch trong đầu cô.
Thế nhưng, lúc vô tình, quan hệ giữa hai người xảy ra sự thay đổi khó hiểu.
Bắt đầu từ khi nào? Là từ lúc anh rời căn cứ thấy cô đang gặp nguy hiểm nên vô thức ngăn cản trước người? Hay là nháy mắt ấy, khi cô lần đầu tiên mở đôi mắt đỏ nhìn dáng vẻ của anh?
Chính Trần Nhữ Tâm còn không rõ trong lòng anh đang nghĩ cái gì, yên lặng ngồi bên cạnh anh. Sợ anh lạnh nên cô chủ động kề sát vào thân thể anh.
Gió đêm rất nhẹ, làm cho người ta có cảm giác bình yên không chân thực.
Trần Linh Thiệu tựa đầu lên người cô, nhắm mắt lại, được hơi thở yên tĩnh bao bọc nên đã ngủ rất nhanh.
Sau hừng đông.
Lúc Trần Linh Thiệu mở mắt ra thì phát hiện bản thân được người ôm vào lòng, mà bấy giờ anh đang gối lên đùi đối phương... Cô ngồi quỳ dưới tàng cây, tựa lưng vào cây hợp hoan, mắt nhắm lại giống như đang nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!