Edit: Mei A Mei
Ngày 4 tháng 2, XX thông báo một mẩu tin tức.
"Gần đây cảnh sát đã cùng nhau triệt phá vụ án gϊếŧ người liên hoàn. Tội phạm tình nghi cuối cùng cũng đã sa lưới. Đối tượng thừa nhận tất cả tội danh trước kia, hơn nữa còn thú nhận rất thẳng thắn. Đa số người chết đều từng học cùng trường X.
Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, vụ án cố ý gϊếŧ người ở thành phố A vào sáu năm trước đã nổi lên một lần nữa. Vụ án lần này lại liên quan đến sự kiện bạo lực trên sân trường nhiều năm về trước. Dựa theo..."
Bạch Tiểu Nhã cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh.
Cô ngẩn người xem màn trình diễn của Tống Nghệ trên TV. Sự tình đã qua một tuần.
Từ sau ngày 27, bởi vì không làm tròn trách nhiệm với kẻ khả nghi nên Tiết Minh Huyên bị cách chức tạm thời và đang thụ lí ngành điều tra tương quan. Đợt này chỉ sợ đến chính Tiết Minh Huyên cũng không ngờ sẽ ra nông nỗi như thế. Tuy nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì tới cô ta.
Ngày mở phiên toà của Hình Dã, Bạch Tiểu Nhã cũng đi.
Trông dáng vẻ anh ta không chán chường, rất bình tĩnh tiếp nhận tuyên án của chánh án. Cuối cùng anh ta bị phán tử hình, án treo hai năm.
Sự tình coi như tạm ngừng.
Tin tức Trần Nhữ Tâm qua đời truyền đến tai bố mẹ ở hải ngoại. Họ trở về gặp con gái lần cuối, mặt khác vì bận rộn công việc nên không đi không được. Rốt cuộc khi ấy, hậu sự của Trần Nhữ Tâm do Hình Dã tự chủ trương.
Lúc lập bia mộ, anh ta đã tự tay khắc lên tấm bia:
Mộ của ái thê Trần Nhữ Tâm.
Mộ địa nằm tại vùng ngoại ô xa, đó là nơi cảnh sắc cực kì xinh đẹp, vốn thuộc về địa bàn du lịch làng Tiết gia nhưng đã bị Hình Dã mua lại bằng thủ đoạn không rõ.
Hôm đó, bầu trời mưa rơi lác đác.
Người đi rất nhiều. Đa phần là đàn em trong trường của Trần Nhữ Tâm, còn có hai vị đàn anh đàn chị cũng tới.
Đối với việc Trần Nhữ Tâm chết, tất cả mọi người hơi hoảng hốt, không muốn tin tưởng.
Bạch Tiểu Nhã đi muộn nên có lẽ đã không còn ai. Trên đường cô ta bắt gặp Tiết Minh Huyên đang bị cách chức tạm thời.
Hai người đứng trước mộ, lặng im không nói.
Mưa vẫn rơi. Bạch Tiểu Nhã nhìn một bầy hoa tươi đặt tuần tự trước mộ, đột nhiên mở miệng:
"Cô ấy từng nói, cô ấy đến vì Hình Dã."
Tiết Minh Huyên nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Nhã, mi tâm cau lại: Ý gì đây?
"Mặc dù Hình Dã mang tội ác tày trời, cực đoan và mất đi nhân tính, nhưng chỉ uy hϊếp như thế thôi là chưa đủ. Hôm ấy chúng ta thoải mái bắt được anh ta như vậy cũng do trên đời chỉ có Trần Nhữ Tâm mới khiến anh ta khoanh tay chịu trói."
Nụ cười Bạch Tiểu Nhã không rõ hàm ý, đối mắt với anh ta, bỗng dưng hỏi một câu:
"Anh từng hối hận không?"
Giọng Tiết Minh Huyên chua chát: Hối hận cái gì?
"Hối hận trước kia đã lợi dụng cô ấy."
... Giọng Tiết Minh Huyên lạnh xuống,
"Không liên quan tới cô."
"Bây giờ suy nghĩ một chút đi, nếu lúc trước không cuốn Trần Nhữ Tâm vào vụ án này thì có lẽ cô ấy sẽ không phải chết dưới súng của anh? Cũng có lẽ anh sẽ không sống trong nỗi thống khổ và ân hận như bây giờ, tự tay gϊếŧ chết người mình yêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!