Chương 23: (Vô Đề)

Edit: Mei A Mei

Lúc Trần Nhữ Tâm mở mắt còn hơi hoảng hốt, cả người cứ như đang nằm mơ vậy, toàn thân nhẹ nhàng mất trọng tâm. Cô trừng mắt nhìn, tiêu cự bấy giờ mới từ từ rõ dần.

Bên trong này là... chỗ nào?

Hết thảy trước mắt khiến Trần Nhữ Tâm ngẩn người, dưới thân còn mang cảm giác mềm mại sạch sẽ của vải nhuyễn. Cô ngồi dậy, đưa tay xoa lên lan can màu vàng kim trước mặt. Đụng vào thứ kim loại đặc biệt lạnh như băng kia, cô mới hồi phục lại tinh thần.

Thì ra, bản thân mình thực sự bị Hình Dã nhốt vào trong lồng chim.

Em tỉnh rồi à. Thuận theo giọng nói trông sang, chỉ thấy Hình Dã mang thức ăn tới, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô:

"Đầu còn đau nhức không? Ăn trước chút gì đi."

Em không đói bụng.

Đại loại do tác dụng của thuốc còn sót lại, thân thể Trần Nhữ Tâm hơi không gượng nổi, dựa vào lồng sắt nhìn anh đi đến trước mặt mình. Chờ khi thấy rõ tia máu đỏ trong nhãn cầu anh, Trần Nhữ Tâm đột nhiên mở miệng hỏi:

"Đã lâu anh chưa nghỉ ngơi à?"

"Sao vậy? Sao bỗng dưng quan tâm tới anh?" Hình Dã đặt cái khay xuống đất, cách lồng sắt cười như không cười nhìn cô:

"Cùng một thủ đoạn, em định dùng tới hai lần sao?"

Không phải vậy.

Giọng Trần Nhữ Tâm mang chút dịu dàng. Cô ngửa đầu nhìn anh, nói:

"Khi ấy em cho rằng trước nay mình là thế thân của cô bé kia, nên mới nói ra lời như vậy. Thật xin lỗi, do em tự cho mình là đúng..."

Im đi. Hình Dã đứng lên lạnh lùng cắt đứt lời cô nói. Sau đó tựa hồ phát hiện ngữ điệu của mình không đúng nên cúi người, duỗi tay dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu cô:

"Ngoan nào. Đợi khi không còn ai cướp em từ tôi nữa, tôi sẽ thả em ra."

Từ khi nào thì trạng thái tinh thần của anh... bắt đầu kém đi như thế? Trần Nhữ Tâm áp tay lên má anh, nhìn anh nói: Em không có...

"Xuỵt, đừng nói chuyện."

Môi mỏng Hình Dã câu lên nụ cười lạnh như băng. Anh rút tay mình về, đặt túi giấy vào trong lồng,

"Nghỉ ngơi thật tốt nhé. Đây là quần áo để thay."

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Trần Nhữ Tâm vẫn thất thần.

Không biết qua bao lâu, Trần Nhữ Tâm hỏi:

"Hệ thống, tôi hôn mê bao lâu rồi?"

Một ngày một đêm. Hệ thống trả lời:

"Ăn trước chút gì đi. Thân thể của cô không chịu nổi đâu."

Ừ. Trần Nhữ Tâm gật gật đầu,

"Trước tôi đã trì hoãn rồi."

Nói cách khác, hôm nay là ngày 25.

Thời gian còn dư lại hai ngày. Thời điểm mà mỗi một phút mỗi một giây đều ở tình trạng đếm ngược. Vào lúc như vậy, sâu trong nội tâm cô lại có cảm giác bình yên khó nói thành lời. Đợi chờ... dài đằng đẵng, loại cảm giác ấy tựa như khắc sâu vào linh hồn, cô không chỉ trải qua một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!