Chương 20: TG1_Sau khi bị cưỡng hôn (20)

Edit: Mei A Mei

"Nhữ Tâm, Nhữ Tâm, tỉnh lại đi... Nhữ Tâm..."

Trong hoảng hốt, Trần Nhữ Tâm nghe thấy ai đó gọi tên mình, là ai gọi mình? Cảnh sắc bốn phía dần dần mơ hồ, biến mất. Cô cảm giác có người dùng sức nắm tay mình. Trần Nhữ Tâm vừa từ từ mở mắt ra đã lập tức đối diện với ánh nhìn lo lắng của Hình Dã, khẽ lên tiêng: Hình Dã?

Giọng nói hơi khàn khàn, còn có chút suy yếu.

"Cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi." Hình Dã thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô ngồi dậy, sau đó kề trán mình lên trán cô, nhận thấy nhiệt độ cơ thể của cô bình thường mới buông ra.

Hình Dã còn chưa xong, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, hệt như mặt hồ mùa đông có cảm giác trong mát:

"Em biết mình ngủ bao lâu rồi không?"

Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường bên cạnh, phát hiện thế mà đã tối rồi. Nhưng cô ở chỗ đó đâu có lâu như vậy? Rõ ràng cùng lắm chỉ qua nửa tiếng mà thôi...

"Có lẽ đêm qua ngủ không ngon."

Đích xác Trần Nhữ Tâm chưa tìm ra lời giải thích. Cô không thể nói hết thảy giấc mộng cho anh được. Đây là lần đầu tiên Hình Dã nhìn mình như vậy, Trần Nhữ Tâm hiểu anh đang thật sự lo lắng nên nắm lấy tay anh, Để anh lo rồi.

Trong lòng Hình Dã không vui nháy mắt đã tan thành mây khói, thấy rõ dáng vẻ suy yếu của cô cũng chẳng đành lòng buông lời trách móc nặng nề.

Chẳng qua anh vẫn chưa yên tâm cơ thể cô, nên nói:

"Ngày mai đi cùng tôi một chuyến lên bệnh viện kiểm tra sơ bộ nhé."

Được. Trần Nhữ Tâm gật đầu. Có lẽ ý thức ở lại nơi kì quái kia quá lâu khiến tinh thân cô hơi uể oải.

"Buổi tối em còn chưa ăn. Tôi để dì Lâm mang cho em chút cháo dễ tiêu hoá nhé." Hình Dã thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô, vội vàng cầm áo khoác ngoài mặc vào cho cô,

"Ăn nhiều một tí nha."

Được. Trần Nhữ Tâm chưa cảm thấy đói nhưng vẫn đứng dậy đi theo Hình Dã xuống lầu.

Trần Nhữ Tâm uống non nửa chén cháo đã buông bát đũa. Hình Dã thấy cô ăn xong cũng đặt đồ ăn xuống. Cô trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ trước, tinh thần khá hơn được một chút. Lúc cô lau lau mái tóc ướt nhẹp đi ra, Hình Dã đã cầm lấy máy sấy đến trước mặt cô, động tác nhẹ nhàng thay cô sấy tóc.

Có lẽ do động tác của Hình Dã quá dịu dàng, cũng có lẽ do Trần Nhữ Tâm quá mệt mỏi, nên cô trực tiếp dựa vào thắt lưng anh, ngủ.

Hình Dã giảm âm thanh máy sấy, sờ sờ mái tóc dài của cô mới tắt máy sấy đi. Cúi người bế cô lên khẽ đặt trên giường, giúp cô đắp kín chăn mền, cúi đầu hôn lên trán cô một cái: Ngủ ngon. Rồi đứng dậy rời đi.

>>>>>

Ngày thứ hai trời còn chưa tỏ.

Trần Nhữ Tâm đã tỉnh lại. Tinh thần tựa hồ cũng hồi phục tốt. Cô xuống giường rửa mặt. Lúc trở lại trời còn chưa sáng hoàn toàn. Trần Nhữ Tâm ngồi trước bàn, tiện tay cầm một cây bút, sau đó từ từ phác hoạ lại cảnh tượng trong giấc mơ kia, trừ bia mộ ra.

Vẽ xong, sắc trời bên ngoài đã sáng, rồi tự tay kẹp bức tranh vào một quyển sách.

Nhưng lúc này đây Trần Nhữ Tâm cũng không biết hành động ấy của mình về sau sẽ xảy ra biến hoá, cũng không biết thật ra hết thảy đã mặc định từ sớm.

Trần Nhữ Tâm lại đi rửa mặt, tiện thể đeo trang sức trang nhã để tăng phần khí sắc hơn.

Sau khi xuống lầu ăn sáng cùng Hình Dã, Trần Nhữ Tâm theo anh đi bệnh viện.

Sau khi kết thúc kiểm tra, tình trạng của Trần Nhữ Tâm xem thì vẫn còn tốt, tinh thần không uể oải giống hôm qua nữa. Rời khỏi bệnh viện, Hình Dã không yên tâm để cô lại một mình nên giúp cô mở cửa xe, nói:

"Đến công ty cùng tôi đi."

Em không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!