Edit: Mei A Mei
Ngày thứ hai, Trần Nhữ Tâm xuống lầu nhìn Hình Dã một thân tây trang đang cầm tờ báo. Thấy cô lại đây, anh buông tờ báo ra.
"Chào buổi sáng, Nhữ Tâm."
Hình Dã đứng dậy tới trước mặt cô, đặc biệt tự nhiên trao cho cô một nụ hôn,
"Tối qua ngủ có ngon không?"
Trần Nhữ Tâm gật đầu: Chào, Hình Dã.
Sau khi hai người cùng nhau dùng bữa sáng, Hình Dã chuẩn bị tới công ty, Trần Nhữ Tâm kéo ống tay anh lại.
Hình Dã quay đầu nhìn cô, hỏi: Sao vậy?
"Hình Dã, nhẫn đính hôn của em đâu?"
Hình Dã sững sờ, nói bừa: Ném đi rồi.
"... Em muốn trả nó về đúng chủ nhân."
"Vậy tôi để quản gia tìm xem sao."
Năm phút sau, vật nọ được quản gia cầm trên tay đưa cho Hình Dã, đó là một chiếc túi trong suốt bị buộc lại. Hình Dã đưa nó cho Trần Nhữ Tâm, Trả lại anh ta đi.
Ừ. Trần Nhữ Tâm nhận lấy, nhìn kĩ không chỉ có chiếc nhẫn đính hôn mà còn cái vòng ngọc mà mẹ Tiết tặng cho.
"Em chuẩn bị về trường à?"
Lúc ra cửa, Hình Dã hỏi câu này.
Ừ. Trần Nhữ Tâm theo kịp anh,
"Anh thuận đường không?"
Sâu trong con người Hình Dã trào ra sự vui vẻ, nắm tay cô:
"Dĩ nhiên thuận đường rồi."
Tài xế phía trước nhịn không được mà oán thầm một câu, một bên nam, một bên bắc, thuận đường thế quái nào được?
Xe chở Trần Nhữ Tâm dừng lại trước cổng trường đại học, vừa xuống xe Hình Dã đã níu cô lại, cô thuận theo khẽ hôn lên môi anh, sau đó mới được thả ra.
Xuống xe, Trần Nhữ Tâm đứng ngoài cổng trường.
Mặc dù chỉ rời đi bốn ngày nhưng chung quy vẫn cảm giác đã qua rất lâu rồi.
Trở lại ký túc xá, Trần Nhữ Tâm cảm thấy ký túc xá của mình cũng thay đổi đến lạ, nhưng cô không để ý lắm, trái lại đi thăm đàn chị.
Đàn chị bình thường lãnh khốc vậy mà bây giờ ôm cô không nói lời nào, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu:
"Không có việc gì thì tốt."
"Vậy bên cạnh thầy..."
"Việc của người trẻ tuổi, ông già tinh tường ấy đúc kết, đây là nguyên văn của thầy." Đàn chị ngắt lời cô:
"Chị đứng về phía em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!