Chương 15: TG1_Tâm ý viên mãn (15)

Edit: Mei A Mei

"... Anh... đừng như vậy." Tinh thần quay về nhưng cô vốn nghe không rõ anh đang nói cái gì. Cô vội vàng rụt chân.

Chợt phát hiện dù mình có làm thế nào thì cũng chẳng nhúc nhích nổi nên cô đành nhìn về phía anh,

"Hình Dã... buông ra..."

Hình Dã chẳng những không buông mà ngược lại còn nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô rồi vỗ về chơi đùa. Nhìn cô thở hổn hển nhưng dáng vẻ lại không thể làm gì được mình, Hình Dã thoáng rung động, càng không định buông ra, thậm chí anh còn muốn làm những chuyện quá đáng hơn với cô.

Ví dụ như...

Môi hôn mũi chân cô, khiến cho thân thể cô khẽ run rẩy dưới thân mình, hết lần này tới lần khác kêu tên mình...

Ý nghĩ này buộc Hình Dã bắt đầu thở gấp... Mơ hồ cảm thấy tình hình hơi sai sai, Trần Nhữ Tâm cầm lấy gối đầu từ bên cạnh đáp lên mặt anh.

So với trước kia, giọng nói bình tĩnh có phần thấp thỏm:

"Hình Dã, đừng như vậy mà..."

Sau khi cái gối đáp lên mặt Hình Dã rơi xuống một bên, đúng là lí trí vẫn còn chiến thắng du͙ƈ vọиɠ đáy lòng. Anh hít thật sâu một hơi, lại thầm kìm nén ham muốn, sau đó thả bàn chân trần của cô ra rồi híp mắt nhìn cô:

"Lần sau còn dám giẫm chân trần không?"

Sẽ không.

Trần Nhữ Tâm trả lời dứt khoát.

Thấy bộ dạng như lâm đại địch kia, sự vui vẻ vô tình lan khắp đáy mắt Hình Dã. Cuối cùng anh không trêu chọc cô nữa mà chỉ xỏ đôi dép bông bên cạnh vào cho cô, sau đó nhẹ giọng nói:

"Bên ngoài lạnh, nhớ mặc nhiều thêm tí."

Ừ. Trần Nhữ Tâm đáp:

"Vậy tôi về phòng ngủ đổi quần áo một chút."

Hình Dã choàng áo khoác của mình qua vai cô rồi dịu dàng nói:

"Đi đi, tôi chờ em xuống dưới lầu cùng dùng bữa trưa."

Trần Nhữ Tâm gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ Hình Dã.

Cho đến khi Trần Nhữ Tâm rời đi, Hình Dã mới cầm lấy album vừa đặt qua một bên. Anh rũ mi, cẩn thận vuốt ve, than nhẹ một tiếng:

"Vẫn bị cô ấy nhìn thấy..." Mặc dù cô chưa lộ vẻ chán ghét hoặc tâm trạng phản cảm giống vậy, nhưng anh vẫn sợ nếu bị nhìn bởi ánh mắt như thế thì liệu bản thân anh có còn duy trì được lí trí nữa hay không.

Anh luôn đặt quyển photo album này trong phòng ngủ. Lúc thao thức thì thường xuyên lật ra xem, như thể chỉ vậy mới cứu vãn được linh hồn tàn bạo kia.

Mấy năm ở nước ngoài, nếu không nhờ có quyển album này bên cạnh thì anh chẳng biết bản thân có thể kiên trì sống sót cho đến khi trở về Trung Quốc vào một ngày nào đó hay không nữa.

May mắn thay bản thân kiên trì tốt, tự tay gϊếŧ chết kẻ liên tục bức bách nhục nhã mình kia, đoạt được quyền lợi và tài phú của người đàn ông đó; cũng may mắn anh phó mặc du͙ƈ vọиɠ cho hành động, vững vàng giữ chặt cô, trông nom bên cạnh mình, không ai được phép theo dõi.

Hiện tại, rốt cục cô ấy cũng thuộc về mình.....

Sau cơm trưa, hai người tản bộ vòng quanh vườn hoa. Vì lo cô mệt nên Hình Dã đưa cô đi ngắm hồ trong đình.

Ngồi xuống ghế bành bằng ghỗ, Trần Nhữ Tâm trông thấy lúc này tường vi ngoài đình bên cạnh đang nở rộ dưới ánh mặt trời, hương hoa nhàn nhạt thoảng qua theo gió, thấm vào ruột gan. Vị trí của cô vừa hay có thể phơi nắng.

Trần Nhữ Tâm thoải mái nheo mắt lại, sau đó hơi ngửa đầu nhìn Hình Dã đang đứng bên cạnh mình, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!