Chương 138: (Vô Đề)

Edit: Mei A Mei

Ở Tử Hải xa xôi giáp ranh với mảnh đại lục khác, Ôn Đạm Dung nôn nao, chỉ muốn trở về bên cạnh cô!

Ý nghĩ này khiến y phải đánh đổi lượng lớn chân nguyên để chạy về.

Khi y chứng kiến động phủ bị phá hủy và không cảm nhận được sự sống của linh thú khế ước, lòng bàn tay y nắm một khối ngọc bài. Tấm ngọc bài kia đầy những vết nứt... như thể sẽ hóa thành tro bụi chỉ sau khoảnh khắc...

Y kinh ngạc nhìn.

Giọng nói khàn khàn hối hận: Sư tôn...

Y đi về phía động phủ, miệng vô thức lẩm bẩm:

"... Sư tôn, sư tôn, nàng ở đâu... Đừng trốn nữa, đi ra đi được không..."

Như bị điên vậy.

Hi hi hi... Nàng chết rồi... Chẳng phải trong lòng ngươi rõ ràng nhất hay sao? Ngọc bài bổn mạng đã vỡ, đừng lừa mình dối người nữa ha ha ha ha...

"Câm miệng!!! Câm miệng cho ta!!!" Tu sĩ hóa thần tức giận phá hủy mọi thứ trong bán kính trăm dặm,

"Ngươi câm miệng cho ta - -!!!"

Hi hi hi hi... Đúng, cứ thế đi.

Phá hủy thế giới này đi. Ngươi xem, nàng cũng chết rồi. Thế giới này còn cần tồn tại nữa sao?

... Không có.

Đúng, không có. Tâm ma tiếp tục đầu độc y: Mạnh Thiên Hạo tàn nhẫn cỡ nào, lại muốn độc chiếm người ngươi yêu, mang ý nghĩ dâʍ tà với nàng, thậm chí còn muốn chiếm đoạt nàng. Sư tôn ngươi không muốn bị làm nhục nên mới chết ở đây... Ngươi nói coi, Mạnh Thiên Hạo có đáng chết hay không?

Mạnh, Thiên, Hạo!!!

Hai tròng mắt Ôn Đạm Dung đỏ ngầu. Thần trí hoàn toàn bị tâm ma nuốt trọn........

Huyền Quang Tông, núi Kiền Nguyên.

Mạnh Thiên Hạo chuẩn bị bế quan để hiểu thấu đáo (Đông Cực kiếm đồ).

Vốn dĩ hôm đó hắn muốn mang Dục Ma Sứ đi, cướp được (Đông Cực kiếm đồ), cũng muốn sở hữu cơ thể thuần âm, nhưng ai biết nữ nhân kia lại có bản lĩnh trốn thoát dưới uy áp của tu sĩ hóa thần!

Càng bất ngờ hơn là, nữ nhân kia dám bỏ cơ thể nguyên anh này, nguyên thần bỏ chạy ngay dưới mí mắt mình.

Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Hạo không thể nén nổi cơn tức trong lòng.

Hắn đặt cơ thể Dục Ma Sứ vào hàn ngọc quan, đợi tới khi tìm được người phù hợp với cơ thể Dục Ma Sứ trong đám nữ nhân hậu viện rồi cùng nàng ta song tu thì cũng giống nhau cả thôi.

Giữa lúc bực bội, Mạnh Thiên Hạo đã phá hủy động phủ và chiếm luôn tài nguyên tu luyện trong nhẫn trữ vật của Trần Nhữ Tâm.

Cứ thế, hắn quay về Huyền Quang Tông bế quan tu luyện chỉ vì muốn hiểu (Đông Cực kiếm đồ) một cách nhanh chóng.....

Bên kia biển, Nhân Gian.

Lại một đêm trăng rằm. Bãi tha ma.

Một chiếc đèn Bích U trôi lơ lửng bên thi thể quấn chiếu vừa bị người ta vứt.

Đám người kia ném hơi mạnh tay. Chiếu mở, lộ ra diện mạo thực sự của thi thể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!