Chương 12: TG1_Ký ức ở trong lồng (12)

Edit: Mei A Mei

Trần Nhữ Tâm cảm thấy không thể hô hấp được nữa nên vội vươn tay chặn ngực Hình Dã. Trước đẩy ra, nhưng lúc cử động như thế, chẳng thể nghi ngờ đã biến thành kiểu thích còn tỏ vẻ không muốn.

Lúc ý thức rơi vào u tối, Trần Nhữ Tâm vẫn đang suy nghĩ, tại sao mình chỉ hôn thôi mà lại ngất đi được...

Phát hiện người dưới thân bỗng dưng không đáp lại nữa, đại não Hình Dã bình tĩnh trong nháy mắt. Thấy mắt cô nhắm tịt, hô hấp đều đều, lúc đang hôn còn ngủ được, anh vừa bực mình lại vừa buồn cười.

"Lần này... cứ tha trước cho em vậy." Hình Dã nâng tay, dùng lòng ngón tay lau đi cái ướŧ áŧ trên môi cô. Dấu vết ái muội, ẩn sâu trong đáy mắt là sự nhẫn nhịn và kìm nén. Chính anh là người bị tổn thương khó có thể buông bỏ, vậy mà lại bị con rệp này lợi dụng.

Song, cặp mắt hẹp dài của Hình Dã hiện lên một tầng sáng lạnh.

Ôm ngang người trong ngực lên đi về hướng phòng ngủ, Hình Dã ngồi trước giường ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, tâm trạng luống cuống bất an lại trở nên yên tĩnh như có phép lạ.

Anh đưa tay ôn nhu xoa xoa gò má cô, đôi mắt hẹp dài ẩn sau tấm kính dịu dàng hiếm thấy, không phải vì người trước mặt hoàn hảo nên tỏ ra giả dối, mà là thật lòng, dè dặt nghĩ muốn bảo vệ người này thật tốt.

Trần Nhữ Tâm cảm giác ý thức của mình bị một nguồn năng lượng lôi đi. Sau đó trời đất quay cuồng, cô không còn cảm nhận được gì nữa. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Trần Nhữ Tâm hồi phục một chút ý thức, lại phát hiện bản thân mình đang ở một nơi kì quái.

Chỗ này nhìn như tầng hầm, còn cô thì bị khoá trong một cái lồng giam màu vàng kim. Không, phải nói là từ một cái lông chim bằng vàng mới đúng... Trần Nhữ Tâm bắt gặp dáng vẻ người đàn ông quen thuộc mà xa lạ đang đứng bên ngoài lồng chim, ánh mắt nhìn mình lạnh như băng... Hình Dã ư?

Người này là Hình Dã?

Ngũ quan quả thật không khác bao nhiêu, nhưng hơi thở quanh thân lại khiến người ta vô thức sinh ra tâm lí sợ hãi. Không đơn thuần chỉ là lạnh lùng mà còn có hơi thở âm trầm tàn nhẫn, đó là loại hơi thở nguy hiểm gần như đã đi đến cực hạn.

Muốn chạy trốn quá!

Cái ý nghĩ này bỗng chốc chiếm cứ tất cả các giác quan của Trần Nhữ Tâm. Đột nhiên cô phát hiện mình không điều khiển cơ thể được nữa, dường như linh hồn cô đã bị rút ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh trước mặt - -

"Chẳng phải tôi đã bảo sẽ để em yên tâm ở lại chỗ này à? Tại sao còn muốn chạy trốn nữa hả?" Giọng nói Hình Dã khàn khàn khó nghe, ngữ điệu thong thả, nhìn cô giống như đang trách cứ một đứa trẻ con:

"Tôi không biết mình giữ tỉnh táo được bao lâu đâu, em không nên ép tôi nữa."

Nói xong lời cuối cùng, Hình Dã tay nắm thành quyền che miệng ho khan, đối diện với đôi mắt tràn đầy hận ý đang chăm chăm nhìn mình của người con gái trong lồng chim kia, trái tim anh đau đớn tựa như chỉ muốn chết đi sau một giây.

Thật lâu sau, anh tỉnh táo lại, đối mặt với hai mắt ngập tràn căm hận của cô, miệng nhếch lên lạnh như băng:

"Em cho rằng Tiết Minh Huyên thật lòng thích em sao? Em cho rằng nó sẽ thật sự lấy em à? Trên thế giới này, chỉ có tôi thật lòng với em thôi, cũng chỉ có tôi là chưa từng lợi dụng em, chưa từng thích em chỉ vì khuôn mặt của em! Chẳng qua Tiết Minh Huyên chỉ đang lợi dụng em để..."

"Anh câm mồm cho tôi! Hình Dã, anh thật sự rất đáng ghét! Sáu năm trước như thế, sáu năm sau vẫn vậy!" Vẻ mặt người con gái hơi điên cuồng. Đã ở thật lâu trong cái lồng đóng kín không lọt lấy nổi một tia sáng, trừ Hình Dã ra cô không thể gặp bất cứ một ai, tinh thần đã sớm ở giới hạn chuẩn bị sụp đổ.

Cô oán hận nhìn người đàn ông đang quan sát mình bên trong lồng chim, tinh thần điên loạn hô lên:

"Cả cuộc đời tôi chỉ yêu Tiết Minh Huyên, cho dù có chết tôi vẫn sẽ không thích anh đâu! Tại sao anh không thể buông tha cho tôi?!"

Giọng nói cô gái khàn khàn, lúc này cô đã không còn là một cảnh sát hình sự giỏi giang nữa, lúc này cô chỉ muốn rời đi thôi, rời đi sẽ thay đổi mọi thứ.

Gục bên cạnh, cô tuyệt vọng khóc than:

"Tôi vất vả lắm mới trở thành vị hôn thê của anh ấy, cuối cùng muốn gả cho anh ấy, tại sao anh lại phải huỷ diệt hạnh phúc của tôi chứ!!"

Không rõ câu xúc động nào đã đả kích Hình Dã, ánh mắt anh lạnh băng đáng sợ, trên mặt lại cười dịu dàng:

"Em cứ muốn gả cho nó như vậy sao? Vậy tôi thả em đi."

Thật ư? Cô gái rưng rưng nước mắt, mặt tràn đầy mong chờ nhìn anh:

"Anh thật sự đồng ý thả tôi đi ra?"

Khoé miệng Hình Dã cong lên đường cong quái đản:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!