Chương 17: (Vô Đề)

Vọng Ngưng Thanh ban đầu vẫn luôn băn khoăn — Tại sao An Đô vương lại muốn nâng đỡ hoàng tử thứ 17 lên ngôi mà không tự mình làm vua?

Nhưng sau khi nhìn thấy Vương Hạng, Vọng Ngưng Thanh đã hiểu.

An Đô vương là người vừa dũng cảm vừa thông minh, rất tham vọng, lại còn ranh mãnh và xảo quyệt nữa. Ông ta có phong thái của một anh hùng xuất chúng trong thời loạn — nhưng mà dù tài giỏi đến mấy đi chăng nữa, ông ta cũng chẳng thể thắng được điểm yếu lớn nhất của mình: ông ta rất xấu.

An Đô vương xấu đến nỗi, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Thái Tổ đã nói rằng người này không có duyên với ngôi vua. Thử nghĩ mà xem, hoàng thất đã đón bao nhiêu người đẹp từ khắp nơi về, con cháu dù có thế nào đi nữa thì cũng không thể xấu được, vậy mà An Đô vương lại thật không may mắn, toàn thừa hưởng những điểm không đẹp của phụ mẫu. Trong mắt các quan lớn và sĩ tộc ở triều đình Cảnh Quốc, vẻ ngoài xấu xí của ông ta chẳng khác nào một người tàn tật.

Vương Hạng vì hấp tấp mưu phản nên không kịp thực hiện chiến lược "xây tường cao, tích trữ lương thực nhiều, từ từ xưng vương". Căn cơ (nền tảng) của ông ta còn yếu, quyền thế ông có được chỉ bằng một nửa của Dung Hoa công chúa. Bởi vậy, Vương Hạng tuy rằng hoài nghi Dung Hoa công chúa hai mặt, ban đầu đồng ý hợp tác rồi lại quay đầu đem ông ta bán đứng cho Vương Kiểu Nhiên, lại cũng chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, cười khanh khách mà tiếp tục cùng nàng hợp tác. Phải biết rằng, nữ tử Cảnh Quốc là có quyền nhiếp chính, sau khi Vương Kiểu Nhiên mất, ngọc tỷ (con dấu của vua, tượng trưng cho quyền lực tối cao) có thể hiệu lệnh Ngự lâm quân cùng với Cấm vệ quân của Hoa Kinh liền rơi vào tay Dung Hoa công chúa, làm An Đô vương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vọng Ngưng Thanh đã thành công biến từ trưởng công chúa được hoàng đế hết mực sủng ái thành yêu cơ (người phụ nữ đẹp quyến rũ nhưng đầy mưu mô) tay cầm thực quyền, địa vị càng thêm củng cố đồng thời cũng càng làm người khác hận.

Ở An Đô vương cùng Dung Hoa công chúa song trọng thoái nhượng (cả hai cùng nhượng bộ), hoàng tử thứ 17, bảy tuổi, mẫu phi sớm đã qua đời không có ngoại thích (họ hàng bên mẹ) quấy nhiễu, thuận lợi đăng cơ, phong hào là Khang Giai đế.

Mèo nhỏ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đến tận đây, cả đời của Dung Hoa công chúa xem như đi tới đỉnh thời kỳ lung lay sắp đổ, chỉ chờ thời khắc sắp thành công thì thất bại, từ chín tầng trời ngã xuống vực sâu.

"Chỉ cần giữ được nửa phần căn cơ của Cảnh Quốc để Thương Quốc sau này có thể tiếp tục phát triển, mặt khác liền tùy ngài thích, tiêu xài như nào đều được." Mèo nhỏ vung móng vuốt, rất là hào phóng.

Vọng Ngưng Thanh đi trên mặt cỏ xanh, xách làn váy, mang mũ có rèm, chỉ cảm thấy phàm trần thật nhàm chán, không biết vì sao sinh lão bệnh tử lại làm người ta đau đến ruột gan đứt từng khúc?

Trên đường tràn ngập hoa thơm bướm đậu, ngoài thành Hoa Kinh có một rừng hạnh, tháng tư gió nổi lên, trước mắt sương trắng bay bay, cảnh hàm yên mang vũ tuyết bay che lấp mặt trời (hoa hạnh ngậm khói sương mang theo mưa tuyết bay lất phất che khuất mặt trời) thật đẹp, làm người ta cảm thán thật đáng tiếc khi không chứng kiến một lần trong đời.

Vọng Ngưng Thanh cũng cảm thấy rất đẹp, bởi sau khi hoa hạnh khoe sắc, chúng còn kết trái, tuy trái vừa nhỏ vừa chát nhưng trong năm có nạn đói lại có thể cứu mạng nhiều người.

Người Cảnh Quốc thích vẻ đẹp tao nhã, thanh thoát, tự nhiên sẽ không bỏ qua cảnh xuân này, các chàng công tử trẻ áo dài tay rộng kết bè kết đội, mang theo các tỷ muội chưa xuất cát (chưa lấy chồng) trong nhà cùng đến ngắm hoa. Chơi không được khúc thủy lưu thương (một trò chơi cổ, chén rượu được đặt trên dòng nước chảy), liền hẹn chơi phi hoa lệnh (trò chơi đối đáp thơ ca), đối không được thì lên biểu diễn tài nghệ hoặc là tự phạt một ly rượu trái cây.

Trong những lời oán trách, rồi lại cả những nụ cười, họ cứ thế tranh cãi ồn ào và để thời gian trôi đi.

Dù đang vui chơi ngoài trời, nhưng vẫn có các tì nữ dựng lên lều nghỉ ngơi và che nắng để tránh ánh mặt trời gay gắt làm mệt mỏi những vị công tử, tiểu thư quý tộc vốn quen được chiều chuộng này.

Vọng Ngưng Thanh đứng từ xa ngắm nhìn những nam thanh nữ tú trẻ tuổi này. Gần đây, nàng luôn bị cuốn vào vòng xoáy đấu đá trong triều đình, đầu óc lúc nào cũng tràn ngập những mưu tính lừa lọc nên đã lâu lắm rồi nàng chưa từng cảm nhận được sự yên bình đơn giản như thế này.

Trong lòng nàng chợt dâng lên chút xúc động. Nàng cũng hiểu rằng nếu mình xuất hiện, có lẽ sẽ làm mất đi sự vui vẻ của những người trẻ tuổi ấy. Thế là, nàng bỏ lại cỗ kiệu và thị nữ, bước về phía phò mã đang một mình uống rượu.

Trong những buổi tiệc trà đàm đạo về thơ văn, gió hoa, trăng tuyết, Tiêu Cẩn vĩnh viễn là trung tâm của các công tử trẻ tuổi. 

Vọng Ngưng Thanh đứng sau Sở Dịch Chi, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Tiêu Cẩn nổi bật giữa đám đông như một viên ngọc sáng. 

Đúng là "lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song" (vẻ đẹp hào hoa hiếm có, không ai sánh bằng).

Tiêu Cẩn, vị công tử số một Hoa Kinh, nổi tiếng với tài học uyên bác và phong thái phóng khoáng, không gò bó. Những câu thơ tùy hứng của hắn có thể bán được ngàn vàng, những bức tranh hắn vẽ được các quan lớn, quý nhân săn đón. Sinh ra là một công tử thế gia được Tiêu gia dốc hết sức lực bồi dưỡng, Tiêu Cẩn mang khí chất tự phụ được bao bọc bởi gấm vóc, lụa là. Lúc này, hắn mặc bộ hoa phục màu tím đậm, nụ cười của hắn đẹp hơn cả mấy độ xuân trên nhân gian.

Những thiếu nữ trong bữa tiệc nhìn hắn bằng ánh mắt say đắm và ngưỡng mộ nhưng Tiêu Cẩn lại nhìn mọi người bằng ánh mắt ôn hòa, lịch sự, đối xử bình đẳng.

Vọng Ngưng Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi không tiếp tục nhìn nữa. Nàng cúi đầu nhìn phò mã đang uống say. Khuôn mặt hắn với đường nét sâu thẳm ửng hồng men rượu, thần sắc mơ màng, như thể không thuộc về cõi trần.

"Phò mã." Giọng nói lạnh lẽo như băng ngọc vang lên từ phía trên đầu. Tay Sở Dịch Chi đang cầm ly rượu khẽ run lên, cổ hắn cũng lập tức cứng đờ.

Chưa kịp để Sở Dịch Chi đứng dậy hành lễ, một bàn tay lạnh lẽo đã chạm lên gáy hắn, khẽ ấn xuống. Sở Dịch Chi chỉ cảm thấy sống lưng tê rần, nhất thời không thể cử động.

"Đừng hoảng sợ, bổn cung chỉ đến xem thôi." Sở Dịch Chi nghe thấy giọng nữ thấp nhẹ, uyển chuyển thì thầm bên tai. Thê tử mà hắn ít khi ở cạnh trong hai năm qua và mỗi lần gặp nhau cũng chẳng vui vẻ gì, nói: "Phò mã nếu lên tiếng, quấy rầy người khác, làm mất hứng thú ngắm hoa, chẳng lẽ muốn làm lỡ cảnh xuân tươi đẹp sao?"

Sở Dịch Chi không thốt nên lời, lại nghe giọng công chúa vẫn thong thả nói: "Nghe nói nhị công tử đi biên quan, tiểu công tử lại chuẩn bị buôn bán, chắc là trong lòng các người đều có tính toán riêng?"

Lòng Sở Dịch Chi chợt lạnh. Nắng tháng tư chói chang, chiếu lên người ấm áp như thế nhưng hắn lại như rơi xuống hầm băng, lạnh đến đầu ngón tay cũng run rẩy. Ngón tay lạnh lẽo của Trưởng công chúa đang ấn lên mạch đập bên gáy hắn, như đang dò xét tâm tư rối bời của hắn. Sở Dịch Chi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Hắn nhẫn nhịn mãi, chỉ có thể giơ tay nắm lấy ngón tay nàng thật chặt, khẽ nói: "Công chúa, xin đừng trêu đùa tại hạ."

Sở Dịch Chi tránh né câu hỏi của nàng. Vọng Ngưng Thanh cũng không định truy hỏi. Nàng đến đây, nói là uy h**p thì không bằng nói là để nhắc nhở Sở Dịch Chi. Công tử Sở gia quá mức chính trực nhưng công tử út của Sở gia lại có thiên tư thông minh, tiếc là tuổi còn nhỏ, hành sự chưa đủ linh hoạt. Vì chuyện tông thân này, Vọng Ngưng Thanh và Sở Dịch Chi có lập trường đối lập nhưng bởi Dung Hoa công chúa nạp nam sủng khiến phò mã mất mặt, Sở gia trong mắt An Đô vương cũng có giá trị lợi dụng.

Sở gia ngầm liên kết với Viên Thương, bề ngoài lại vẫn đang "đánh thái cực" với An Đô vương, nhưng Vọng Ngưng Thanh biết, lão cáo già ấy không kiên nhẫn đến thế đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!