Chương 35: Chạy Đi Được Một

Thấy ông cụ Trương đột nhiên lấy ra một cái bình không biết đựng gì, đổ vào đầu ngón tay định xoa lên mí mắt mình, Thẩm Trường An sợ hết hồn: "Ông làm gì vậy ạ?"

"A Di Đà Phật, tâm đạo hữu Trương không tĩnh." Nghiêm Ấn đi ra từ sau lưng ông Trương, chắp tay trước ngực với Thẩm Trường An: "Mấy ngày không gặp, thí chủ Thẩm lại càng tuấn tú hơn."

"Người tu Phật các ông coi trọng lục căn thanh tịnh cơ mà?" Ông Trương cười khẩy, "Sao lúc tâng bốc người khác lại chẳng để ý gì thế?"

"Đạo hữu Trương hiểu lầm rồi, câu nào của bần tăng cũng là thật, không hề có ý tâng bốc." Nghiêm Ấn nở nụ cười hiền hòa với Thẩm Trường An, "Toàn thân thí chủ Thẩm tràn đầy linh khí, khiến người ta nhìn mà như gió xuân ấm áp, cực kỳ giống linh đồng của Phật tổ…"

"Ha." Ông cụ Trương cười lạnh, kéo Nghiêm Ấn ra sau, nói với Thẩm Trường An: "Trên chân cháu có hồn thể của người chết không chịu đi đầu thai, nhưng cháu đừng sợ, hồn tướng của cậu ta cũng không khó coi, để ông cho cháu nhìn thử."

"Khoan đã ạ." Thẩm Trường An giơ chân, nhấc con ma bám ở chân mình lên, "Ông nói cái này ấy ạ?"

Nụ cười trên mặt ông Trương cứng đờ, ông cụ tức giận quay đầu nhìn về phía Trương Cốc: "Là con giúp cậu ta mở thiên nhãn hả?!"

Trương Cốc thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của sư bá thì vội vàng lắc đầu: "Không phải con, không phải con, tự cậu ta có thể thấy mà."

"Không thể nào!" Ông Trương không nhịn được nói, "Thẩm Trường An là thân công đức mười kiếp, sau khi trưởng thành chính là thể chất không thể nhìn thấy quỷ tà, trừ phi bọn chúng tu luyện ra thực thể, bằng không chả khác gì không khí trước mặt Thẩm Trường An, làm sao cậu ta có thể thấy được?"

"Nhưng mà…" Trương Cốc nói nhỏ, "Cậu ta thích là thấy vậy đó."

Biểu cảm của Nghiêm Ấn và ông Trương trở nên nghiêm túc.

Ông Trương cất nước mắt trâu đi, nhìn Thẩm Trường An và Trương Cốc: "Hai đứa đi vào trước đã."

"Đại sư ơi, tiện cho tôi lăn vào luôn có được không?" Trạch nam ôm đùi Thẩm Trường An, run lẩy bẩy.

Ông cụ Trương nhíu mày nhìn Trương Cốc: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Cốc kể lại tình hình, cố ý nhấn mạnh ma trạch nam chẳng những không hại người, mà còn làm mạng lưới marketing sản phẩm giúp người sống.

"Làm ma còn làm việc giúp người sống, nghĩ quẩn à?" Ông Trương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cho ma trạch nam vào cửa.

Ma trạch nam lăn một vòng trên đất, tiếp tục ôm đùi Thẩm Trường An.

Tuy ánh vàng trên người đại ca này sáng đến mức chọc mù mắt ma, nhưng chỉ cần đại ca không có ý định tiêu diệt cậu ta, cậu ta ôm mắt cá chân của đại ca, lại có cảm giác linh hồn càng ngày càng ngưng thực.

"Có chuyện ngồi xuống rồi nói." Ông Trương bảo đại sư Nghiêm Ấn đi pha trà, sau đó nói với Thẩm Trường An, "Chuyện con ma này lát nữa nói sau, ông muốn nói về vấn đề thể chất của cháu."

"Thể chất của cháu… vẫn tốt lắm ạ." Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc thế này của ông Trương, Thẩm Trường An cũng không khỏi nghiêm túc theo.

"Cháu có thể nhìn thấy ma từ khi nào?"

"Cháu không biết." Thẩm Trường An lắc đầu, "Trừ phi cẩn thận phân biệt, cháu không nhìn ra sự khác biệt giữa ma và người, cháu cũng không biết liệu trước đây cháu có từng thấy ma không."

"Nhưng mà theo lý thuyết, sau khi cháu trưởng thành thì không thể thấy ma quỷ." Ông Trương lắc đầu, "Chắc chắn là có vấn đề."

"Vấn đề nghiêm trọng lắm ạ?"

"Ông không biết." Ông Trương im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu, vẻ mặt ông nghiêm trọng, "Trong ghi chép về thân công đức mười kiếp, không có tình huống như của cháu.

Nhưng công đức kim quang trên người cháu và năng lực khiến ma quỷ sợ hãi, lại giống y đúc thân công đức mười kiếp.

Thực sự là ông không nghĩ ra còn có người đặc biệt nào lại có thể chất giống thân công đức mười kiếp."

Ma trạch nam không nhịn được nói: "Liệu có phải là Phật tử, thần tiên chuyển thế không?"

"Vị… vong hồn này nói đúng." Nghiêm Ấn bưng trà và hoa quả ra, "Biết đâu thí chủ Thẩm lại chính là Phật tử chuyển thế?"

"Đừng lừa tiểu bối, nếu cậu ta thật sự là Phật tử chuyển thế thì từ nhỏ đã có hứng thú với Phật học, thậm chí không đành lòng tổn thương bất cứ sinh linh nào rồi." Ông cụ Trương vạch trần mánh lừa của Nghiêm Ấn, "Không phải Phật tử chuyển thế, cũng không thể là thần tiên chuyển thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!